Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Lục Phi  bước   ngấm ngầm đánh giá. Với diện tích to lớn thế , nếu    dẫn đường,  chắc chắn sẽ lạc trong mê cung .
Cúi xuống  trang phục của , Lục Phi bất giác nhíu mày : Lưu Phú Quý  cũng     một tiếng . Sớm  là đến nơi sang trọng thế ,    đồ cho tươm tất một chút. Giờ  mà xem , ngay cả bảo vệ còn ăn mặc chỉnh tề hơn  .
“Biệt thự  9 … Chính là Tô gia.”
Trước mặt họ là một tòa biệt thự rộng lớn, mang khí thế bề thế, từng đường nét kiến trúc đều thể hiện sự xa hoa và đẳng cấp. Lưu Phú Quý    cổng, ánh mắt hiện lên một tia cảm thán,   sang Lục Phi, hạ giọng giải thích.
“Tô tổng  mua đồ cổ bên chỗ  mấy  . Ông  cảm thấy giá cả  đưa  hợp lý,  thấy   ăn đáng tin, nên mới nhờ  tìm  giúp. Đừng thấy nhà họ  tiền  thế mà nghĩ khó gần, thật  Tô đổng là   dễ chung đụng,  hề đặt bản  lên cao.”
Nga
Nói , Lưu Phú Quý đưa tay nhấn chuông cổng.
Từ trong hệ thống liên lạc, một giọng  trầm , lạnh nhạt truyền : “Ai đó?”
Lưu Phú Quý vội nở nụ  nịnh nọt, hướng về phía camera: “Tô đổng, là , Tiểu Lưu đây.”
"Xin mời chờ một lát."
Chỉ hai giây , cánh cổng lớn nặng nề khắc hoa phát  một tiếng răng rắc, chậm rãi mở .
"Ông chủ Lục, mời ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/167.html.]
Lục Phi cùng Lưu Phú Quý bước  trong. Trước mắt họ là một  sân rộng lớn,  bài trí cẩn thận, mang theo khí thế nghiêm trang nhưng  phảng phất một cảm giác lạnh lẽo khó tả.
"Ông chủ Lưu  ? Mời  theo ."
Một lão quản gia dáng vẻ trầm , tóc  bạc trắng nhưng lưng vẫn thẳng tắp, bước  tiếp đón. Ông    nhiều, chỉ lặng lẽ dẫn đường, đến của thiên thính của biệt thự liền hạ giọng  : "Hai vị, ông chủ nhà  đang  đường từ bệnh viện trở về. Ông  sẽ về tới ngay. Nếu  ngại, hai vị  thể  trong bái Phật Mẫu ."
Giọng  cố gắng hạ thật nhỏ như sợ kinh động đến điều gì đó .
Bái Phật?
Không  tà thần ? Sao  còn  bái?
Lưu Phú Quý theo phản xạ  sang  Lục Phi, ánh mắt lóe lên vẻ thăm dò.
"Được, phiền ông dẫn đường ." Lục Phi gật đầu, giọng   nhanh  chậm.
Lão quản gia   thêm, chỉ nhẹ nhàng đẩy cánh cửa lớn.
Ngay lập tức, một mùi hương tro nồng nặc ập  mặt, mang theo  ẩm quánh đặc, tựa như bám chặt lấy da thịt, len lỏi  tận trong phổi.
Thiên thính xa hoa chìm trong ánh sáng lờ mờ. Đèn lồng treo cao, nhưng ánh sáng  u ám kỳ lạ, như  thứ gì đó vô hình nuốt chửng.