Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Lục Phi chỉ liếc mắt một cái liền  thấy bàn thờ dựa  bức tường sâu nhất.
Trên bàn thờ, một pho tượng  vải đỏ trùm kín mít  sừng sững.
Lư hương  tượng vẫn còn bốc khói, từng sợi khói mỏng manh quấn quanh  tượng, lượn lờ  tản , như  sinh mệnh riêng. Trong lư hương, tro  tích đầy, dường như  từng  dọn dẹp. Cống phẩm xếp ngay ngắn, đều là những món ăn còn tươi mới, hiển nhiên Tô gia ngày nào cũng thành kính tế bái.
...
Thứ đáng lẽ là thần linh bảo hộ gia đình , tại    che kín như ?
Nga
Lớp vải đỏ căng cứng, đường nét bên  tạo thành những hình thù quái dị, méo mó,  giống với bất kỳ tượng Phật  thần thánh nào mà Lục Phi từng thấy.
Lạnh.
Không khí trong thiên thính đột nhiên lạnh hẳn , khiến  bất giác siết chặt ngón tay.
Ánh mắt Lục Phi trầm xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/168.html.]
Tượng thần gì mà  che giấu?
Mà quan trọng hơn…
Bên  lớp vải đỏ , thật sự là một pho tượng ?
"Xin hỏi... đây là ... thần gì ?"
Lục Phi nhíu mày  pho tượng  mặt, chậm rãi hỏi. Giọng   lớn, nhưng trong  gian yên ắng, từng chữ như gợn sóng lan , chạm  một thứ gì đó vô hình.
Hắn  sang  quản gia, nhưng  phát hiện—  vẫn  nguyên ở cửa,  bước  dù chỉ nửa bước. Đôi mắt cụp xuống, mí mắt run rẩy,   như  một bàn tay vô hình đè nặng.
"Đây gọi là Ôm Tài Phật Mẫu."
"Lão gia đặc biệt thỉnh về từ một thần miếu ở Nam Dương, vô cùng tôn quý."
Nam Dương… Một miền đất xa xôi, nơi những cơn gió mang theo  ẩm nặng nề, như những  thở mệt mỏi từ một thế giới  thuộc về con , lướt qua những cánh rừng rậm rạp. Bóng tối ở đây   là sự kết thúc của ngày, mà là một lớp màn đen đặc quánh, như  nuốt chửng tất cả ánh sáng và hy vọng. Mặt trời lặn xuống, nhưng  mang theo sự an yên của đêm, mà là sự bao phủ của một vực thẳm tăm tối, nơi mà mỗi bước chân  đều  thể rơi  hố sâu  đáy. Đó là một vùng đất hoang vu, nơi biển cả gầm thét và rừng rậm ẩn chứa những tiếng động kỳ lạ, những sinh vật vô hình luôn lặng lẽ theo dõi.
Ở nơi , những pho tượng thần thánh   là biểu tượng của sự linh thiêng, mà là những sinh vật kỳ dị,  chạm khắc bằng bàn tay vô danh, gương mặt mang nụ  nửa vời đầy ma mị, ánh mắt lạnh lùng như đang thấu suốt linh hồn kẻ phàm trần. Những pho tượng   lặng im trong đền đài, nơi mà những nghi lễ chỉ diễn  trong bóng đêm. Ánh trăng đỏ quạch, như m.á.u vấy lên  mặt đất, soi rọi những bóng hình mờ ảo đang lướt qua làn khói hương dày đặc, nặng trĩu như thể  linh hồn xưa cũ đang bám chặt   gian, chờ đợi để rút cạn sinh lực của những kẻ ngu dại. Những câu thần chú cổ xưa, những lời nguyện rủa  thì thầm bằng ngôn ngữ  thất truyền từ lâu, vang vọng trong những ngôi đền hoang tàn, nơi những rễ cây si quấn quanh những bức tường mục nát, như thể  nuốt trọn  bí mật, giữ chúng mãi trong bóng tối.