Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
"Chẳng lẽ…    chỉ  hoa mắt?"
Ông  lẩm bẩm, nhưng trong lòng  càng thêm bất an.
Tấm vải đỏ bao trùm bức tượng như thể nặng nề hơn, mang theo một cảm giác u ám khó tả. Dưới ánh nến chập chờn,  gian  trở nên ngột ngạt đến mức  thể thở nổi, như thể  một thứ gì đó ẩn nấp trong bóng tối, lặng lẽ quan sát bọn họ.
Lưu Phú Quý nuốt nước bọt, vội vàng  khẽ:
"Lục Phi… chúng  nhanh thắp hương    ngoài ."
Nói , ông  đưa bàn tay béo tròn  định lấy nhang  bàn thờ.
 ngay khoảnh khắc đó, giọng  trầm thấp của Lục Phi vang lên, lạnh như băng:
"Thần Phật trong nước chúng  còn chẳng thờ hết,   cúi đầu  cái thứ ngoại lai ?"
Lưu Phú Quý cứng đờ.
Ông   sang, chỉ thấy Lục Phi vẫn  yên bất động, ánh mắt tối sầm,     vẻ gì là  bái lạy.
Lưu Phú Quý rụt tay ,  dám chạm  bó nhang nữa. Hắn liếc  Lục Phi,  vội vàng hạ giọng hỏi:
"Anh … rốt cuộc  thấy gì?"
Lục Phi nhún vai, giọng  nhàn nhạt:
"   thiên nhãn,  thể  thấy cái gì chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/174.html.]
"Đừng  mà úp úp mở mở!" Lưu Phú Quý sốt ruột, trán  lấm tấm mồ hôi lạnh.
Từ lúc bước  đây,    cảm giác  . Pho tượng Phật mẫu  mang một thứ tà khí khó diễn tả thành lời, khiến  bất giác nhớ đến những chuyện quái dị xảy  với  nhà họ Tô.
Hắn lo lắng nếu cứ bái lạy mà  hiểu rõ đầu đuôi,  khi cũng sẽ gặp  kết cục tương tự.  nếu  bái, lỡ chọc giận thứ  thì ?
Nga
Tiến thoái lưỡng nan.
"Rốt cuộc… bái   bái? Anh  thẳng !"
Lục Phi liếc mắt  , giọng điệu thản nhiên nhưng  mang theo một chút lạnh lẽo:
"Tà Tự Hào Chúng  từ  đến nay   thói quen bái thần."
Một câu nhẹ bẫng nhưng đủ khiến lòng Lưu Phú Quý chấn động.
Hắn hít sâu một , cắn răng hạ quyết tâm:
"Được,    !"
Lăn lộn trong giới buôn bán phố đồ cổ bao năm, ông   sớm thấm nhuần một đạo lý—đối mặt với những thứ   hiểu rõ, cách khôn ngoan nhất là lắng  ý kiến của   kinh nghiệm. Một khi thiếu hiểu  mà vẫn cố chấp hành động theo ý ,   thể sẽ rước họa  , nhẹ thì mất tiền oan, nặng thì vướng  rắc rối khó lường.
"…  thật sự   điều gì đúng ?" Ông  thấp giọng thì thầm, giọng điệu gần như van nài. "Nếu , chúng   ngoài   tiếp?"
Lưu Phú Quý cảm thấy nơi  càng lúc càng âm u, từng cơn lạnh lẽo len lỏi  da thịt, khiến    ở  dù chỉ một giây.