Dương đại sư giật b.ắ.n .
Không !
Thứ ...  đơn giản!
Bàn tay ông  siết chặt miếng ngọc hộ , niệm chú liên tục, mong xua  khí tức tà dị.  đúng lúc đó, một cơn gió lạnh lướt qua  lưng, tựa như  thứ gì đó  rời khỏi chốn u minh, len lỏi   gian.
Áp lực khủng khiếp bỗng chốc giảm bớt.
Là cơ hội!
Dương đại sư ngẩng đầu, định quan sát rõ hơn—
ẦM!
Cả  ông  chấn động mạnh. Một cơn choáng váng dữ dội ập đến, như thể  bàn tay vô hình đang cố kéo linh hồn ông   khỏi cơ thể.
Trước mắt—
Pho tượng Phật Mẫu phủ vải đỏ.
…
Nó  còn như  nữa.
Nó đang…
Lớn lên.
Không  ảo giác. Không thể nào là ảo giác!
Từng tấc một, pho tượng vươn cao,  hình phình to, bóng đổ loang lổ  vách tường, như đang nuốt trọn  bộ  gian Phật đường. Không khí đặc quánh. Tĩnh mịch đến đáng sợ.
Thế giới trong mắt Dương đại sư giờ đây chỉ còn  pho tượng  mặt—
Và...
Nỗi sợ hãi sâu thẳm, len lỏi  từng tế bào cơ thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/179.html.]
Bởi vì ông    rõ—
Thứ  bên  lớp vải đỏ …
Không còn là một pho tượng nữa.
“Dương đại sư…”
Một giọng  cẩn trọng vang lên.
Dương đại sư  giật , ánh mắt vẫn  rời khỏi pho tượng.
Tô Minh Hiên,  bên cạnh,  sắc mặt trắng bệch của ông ,  chút lo lắng: “Ngài... thấy thế nào?”
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Dương đại sư khẽ nhắm mắt, áp chế cơn chấn động trong lòng. Khi mở mắt trở , vẻ kinh hoàng   che giấu  .
Ông   lạnh.
“Chỉ là một lũ tà ma ngoại đạo từ Nam Dương,  thể  khó  !”
Lời  dứt, sát ý trong mắt ông  bùng lên.
Lúc  mà lùi bước, thì cây đại thụ mang tên Tô gia, e rằng chẳng còn chỗ cho ông  bám víu.
Dù cơn choáng váng vẫn còn, dù linh hồn như  chấn động mạnh mẽ, Dương đại sư vẫn nghiến răng, mạnh mẽ rút  một thanh Đồng tiền kiếm.
Ánh kim loại lạnh lẽo phản chiếu ánh nến leo lắt, mang theo cảm giác áp bách.
Nga
Lưỡi kiếm  ghép từ Ngũ Đế Tiền—những đồng tiền dương khí mạnh mẽ nhất từ các triều đại thịnh vượng. Chúng  xâu  bằng một sợi dây đỏ, màu sắc tượng trưng cho chính khí,  thể đàn áp  tà ma.
Phần chuôi kiếm sẫm màu một cách quái dị—vì nó  từng ngâm qua huyết chó mực. Loại huyết vật trấn tà mạnh nhất trong Đạo gia, khiến  yêu tà dù hùng mạnh đến  cũng  e sợ.
Lưỡi kiếm khẽ rung.
Như thể cảm nhận  sự hiện diện của một thứ gì đó trong bóng tối.
Dương đại sư nhếch môi, ánh mắt tối sầm , từng chữ bật  khỏi môi, mang theo khí thế bức :
“Đây là đất Hoa Hạ. Sao  thể dung thứ cho tà ma ngoại lai lộng hành?”
Dứt lời—