“Tô đổng   đến Tà Tự Hào?” Giọng  chậm rãi, từng chữ từng chữ  : “Ông  quen  ông nội ?”
Lưu Phú Quý vội vã thúc giục:
“Tà Tự Hào danh chấn một thời, ai mà  từng  qua truyền thuyết về các ? Chỉ tiếc là ông nội   quá kín tiếng…    cũng   , nếu Tô đổng thực sự quen  ông , chẳng   trực tiếp tìm đến Tà Tự Hào  ? Đừng quan tâm chuyện đó nữa, nghĩ cách nhanh lên!”
Ông  sốt ruột, nhưng   ai gấp bằng Lục Phi.
Nga
Hắn siết chặt tay, trong lòng như  tảng đá đè nặng.
Hôm nay  là ngày hai mươi tám.
Chỉ còn hai ngày nữa, nếu  thu thập  vật tà thứ ba,  sẽ  thể  thành nhiệm vụ mà ông nội giao phó.
Không thể chứng minh năng lực.
Không đủ tư cách kế thừa Tà Tự Hào.
Lúc đó , Tà Tự Hào sẽ chỉ là truyền thuyết .
“Hay là…” Lưu Phú Quý trầm ngâm tồi  . “Chúng  mặt dày một chút, trực tiếp  Phật đường xem thử?”
Lưu Phú Quý còn  kịp đáp lời, ánh mắt ông  đột nhiên sáng rực.
“Xe của Tô đổng!”
Ngoài cổng, một chiếc xe màu đen lặng lẽ chạy .
Cửa xe mở , một  đàn ông trung niên bước xuống.
Bộ vest  cắt may tinh tế tôn lên dáng  cao lớn. Đôi giày da sáng bóng phản chiếu ánh đèn. Khuôn mặt ông  nghiêm nghị, khí chất  hề tầm thường, ánh mắt sắc bén đảo qua  bộ sảnh ngoài, mang theo áp lực vô hình.
Trương quản gia lập tức bước tới, cúi đầu  vài câu. Tô Lập Quốc khẽ gật đầu,  đó  đầu, ánh mắt lạnh nhạt quét về phía phòng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/181.html.]
“Đó chính là Tô Lập Quốc, Tô đổng.” Lưu Phú Quý thấp giọng, hưng phấn phất tay chào.
Không lâu , Tô Lập Quốc  tiến  trong.
“Xin   để hai vị chờ lâu.” Giọng ông  trầm , mang theo chút mệt mỏi nhưng vẫn giữ  phong thái vững vàng.
“Không   ! Tô đổng  bao nhiêu chuyện  lo, chúng  chờ một lát cũng chẳng đáng gì.” Lưu Phú Quý vội vàng tỏ vẻ khách sáo,  đó hạ giọng hỏi: “Tình hình của phu nhân và lão thái thái thế nào ?”
Tô Lập Quốc xoa xoa mi tâm, khuôn mặt thoáng chút mệt mỏi.
“Bác sĩ  tình hình  khả quan, cần phẫu thuật gấp.”
Không khí trong phòng lập tức chìm xuống.
Sau khi  đơn giản vài câu, ánh mắt ông  rơi xuống  Lục Phi.
“Cậu là?”
Lục Phi  dậy, bình tĩnh gật đầu, lịch sự chào .
“Tô đổng,  là Lục Phi.”
Tô Lập Quốc trạc tuổi năm mươi, gương mặt vuông vức, lông mày rậm, đôi mắt sáng ngời, lộ  tướng mạo của bậc đại phú đại quý. Dáng  cao lớn, mái tóc hai bên thái dương điểm bạc, nhưng   mất  vẻ uy nghiêm. Ông  mang khí chất pha trộn giữa sự nho nhã của bậc học thức và sự cứng rắn của một  từng trải chốn thương trường.
Vừa  Lưu Phú Quý nhắc đến Tà Tự Hào, ánh mắt ông  sáng lên, lập tức hỏi:
"Lục Thanh Huyền, Lục lão ,   là ông nội ?"
Lục Phi  nhanh  chậm đáp :
" ."