Lục Phi  khẽ, nhưng nụ   lạnh lẽo đến mức khiến Tô Lập Quốc  rét mà run. Trong đáy mắt ,  hề  chút ấm áp nào—chỉ  một sự trầm tĩnh u tối, như vực sâu  đáy đang âm thầm nuốt chửng  thứ.
" đến khi ông nhận  Phật Mẫu  vấn đề, thì    biến mất  một dấu vết, đúng chứ?"
Giọng  trầm thấp vang lên, kéo Tô Lập Quốc  khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn.
Ông  mở miệng, nhưng cổ họng  khô khốc đến mức  thốt nên lời.
Không còn liên lạc .
Không  tên tuổi.
Không  địa chỉ.
Không  bất kỳ dấu vết nào chứng minh rằng kẻ đó từng tồn tại.
Cứ như thể…
Ngay từ đầu,  chỉ là một bóng ma, một ảo ảnh lập lòe giữa nhân gian, xuất hiện để dẫn dụ con mồi bước  chiếc bẫy   chuẩn  sẵn từ lâu.
Một cơn gió lạnh lùa qua khe cửa, khiến Tô Lập Quốc rùng .
Lục Phi lặng lẽ hạ mắt, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn gỗ trầm, từng nhịp từng nhịp, thong thả nhưng nặng nề, như thể đang cân nhắc điều gì đó.
Bên cạnh , Lưu Phú Quý cũng im lặng. Hai  họ  cần , chỉ một ánh mắt trao đổi  đủ để hiểu rằng chuyện …
Không chỉ đơn thuần là một vụ lừa đảo tâm linh.
Không chỉ đơn giản là lợi dụng lòng tham để kiếm tiền.
Mà là—
Một thứ còn đáng sợ hơn thế gấp trăm .
Một nghi thức.
Một quy tắc đẫm máu.
Tô Lập Quốc cắn chặt răng, cả  cứng đờ, giọng  khàn đặc:
"  định dừng   thương vụ."
" Minh Hiên—con trai —  ký xuống một hợp đồng khác."
Môi ông  run rẩy. Từng câu từng chữ như  rút  từ tận cùng của nỗi kinh hoàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/187.html.]
"Lần ,  gặp chuyện… là vợ ."
Nga
"Cô   chẩn đoán mắc ung thư phổi."
Khoảnh khắc đó, bầu  khí trong phòng bỗng nhiên trở nên ngột ngạt đến đáng sợ.
Không ai lên tiếng.
Chỉ  tiếng thở nặng nề vang vọng trong  gian tĩnh lặng, như thể  thứ gì đó vô hình đang lặng lẽ siết chặt lấy yết hầu của từng .
Bốn .
Bốn sinh mạng.
Mỗi một thương vụ thành công,   một   cận ngã xuống.
Một giao dịch—một mạng .
Là sự trừng phạt?
Hay chính là cái giá  trả?
Tô Lập Quốc chậm rãi ngẩng đầu.
Đôi mắt ông  đỏ ngầu, tơ m.á.u giăng kín, nhưng bên trong  còn sự hoảng loạn nữa—mà là một nỗi tuyệt vọng lạnh lẽo đến tê dại.
"Hiện tại, bốn   của  đều đang  trong ICU, mệnh treo  sợi tóc."
Lục Phi vẫn  yên, ngón tay chậm rãi miết nhẹ lên thành ghế, ánh mắt cụp xuống, nhưng thần sắc  càng lúc càng trầm.
Cả căn phòng chìm  một sự im lặng kỳ lạ.
Giống như  một thứ gì đó đang quan sát bọn họ.
Một bàn tay vô hình.
Một ánh mắt quỷ quyệt, lạnh lẽo.
Không  trùng hợp.
Không  vận rủi.
Mà là một quy tắc.
Một quy tắc   sắp đặt ngay từ đầu.