Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Lục Phi khẽ nghiêng đầu, đôi mắt tối sầm , như thể những tầng suy nghĩ trong đầu  đang xoáy sâu  một nơi nào đó—một vùng bóng tối đầy bí ẩn mà  ai  thể chạm tới.
"Bốn  gặp chuyện, đều xảy  vấn đề ở bốn cơ quan quan trọng—tim, gan, lá lách, phổi."
Giọng   nhẹ, nhưng mỗi một từ thốt  đều như thể mang theo một cơn gió lạnh, len lỏi  tận sâu trong tủy sống của những   mặt.
Hắn dừng  một chút, như để lời  của   thời gian ngấm dần  nhận thức của Tô Lập Quốc. Rồi, khóe môi  khẽ nhếch lên, nhưng nụ    lạnh lẽo đến rợn .
"Ngũ tạng của con ."
"Vậy…" Hắn kéo dài giọng, mắt  híp , đồng tử đen nhánh như phản chiếu một vực sâu  đáy. "Nếu  đoán  nhầm,  tiếp theo gặp chuyện…"
Ánh mắt  lướt qua khuôn mặt tái nhợt của Tô Lập Quốc, giọng  lạnh băng, chậm rãi cất lên từng chữ.
"Sẽ là thận."
Khoảnh khắc đó, dường như nhiệt độ trong phòng chợt hạ xuống.
Một cơn lạnh vô hình trườn qua, siết chặt  gian như một bàn tay băng giá.
Tô Lập Quốc nắm chặt tay, các khớp ngón tay trắng bệch, một tầng mồ hôi lạnh lấp lánh  trán.
"Tô đổng ."
Giọng của Lục Phi  nhẹ, nhưng  như một lưỡi d.a.o mỏng sắc bén, cứa  từng dây thần kinh đang căng chặt của Tô Lập Quốc.
"Có  cứ mỗi bảy ngày,   một  gặp chuyện ?"
Tô Lập Quốc chấn động.
Bảy ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/188.html.]
Bảy ngày một .
Một  thời gian chuẩn xác đến đáng sợ.
Cứ mỗi khi  tiền chảy  tài khoản, thì ngay  đó, một   của ông   rơi  tình trạng nguy kịch.
Nhịp tim của Tô Lập Quốc đập mạnh trong lồng ngực, giống như một lời cảnh báo vô hình đang dần dần trở nên rõ ràng.
Ông   từng nhận  điểm .
 giờ đây, khi  Lục Phi vạch trần từng chi tiết một, tất cả các dấu hiệu vốn mơ hồ nay  hiện lên rõ ràng đến mức  thể bỏ qua.
Đây   sự ngẫu nhiên.
Một bàn tay vô hình đang điều khiển tất cả.
Tô Lập Quốc thoáng giật , nhưng  nhanh  gật đầu, giọng  đầy chắc chắn:
“Bảy ngày. Rất chính xác!”
"Ông  chắc chắn ?"
“Chắc chắn! Không sai một ngày!”
Lục Phi lặng lẽ siết chặt ngón tay,  lạnh từ lòng bàn tay lan dọc sống lưng, một suy đoán đáng sợ  lóe lên trong đầu —một suy đoán mà nếu đúng, thì  ai  thể cứu  Tô gia nữa.
Nếu… nếu đây thực sự là thứ ,  thì   tay  đằng   chỉ đơn giản là một kẻ lừa đảo tâm linh thông thường.
Mà là một thứ còn đáng sợ hơn  nhiều .
Nga