Tô Lập Quốc nhíu chặt mày, ánh mắt dán chặt  Lục Phi, giọng  căng thẳng kéo theo sự chờ đợi.
"Ông chủ Lục,  hỏi  là    điều gì  ?"
Lục Phi khẽ nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh, như thể những tầng suy nghĩ trong đầu  đang nhanh chóng ghép  thành một bức tranh  chỉnh.
Hắn mở miệng, định trả lời—
Bỗng—
"A ——!"
Một tiếng thét chói tai đột ngột xé tan bầu  khí tĩnh lặng của biệt thự.
Tiếng thét   chỉ đơn thuần là một âm thanh, mà còn như một lưỡi d.a.o sắc bén, cắt ngang sự im lặng, chọc thẳng  dây thần kinh của tất cả những   mặt.
Tim   đồng loạt siết chặt.
Không khí trong biệt thự vốn  ngột ngạt, nay  càng thêm phần u ám, tựa như  một luồng  lạnh mơ hồ len lỏi  từng ngóc ngách.
Tô Lập Quốc lập tức  phắt về phía quản gia, giọng khẩn trương:
"Lão Trương! Tiếng gì ?"
Quản gia tái mặt, đôi môi run rẩy, mất vài giây mới lắp bắp thành lời:
"Hình như… từ phía Phật đường."
Phật đường.
Nơi đặt bức tượng Phật Mẫu.
Trong khoảnh khắc đó, sắc mặt Tô Lập Quốc   trắng bệch.
"Chỗ đó… hiện giờ ... chỉ đại thiếu gia và Dương đại sư…"
Nga
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tất cả  .
Không lẽ…
Bọn họ  chạm  Phật Mẫu ?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/189.html.]
Ý nghĩ  như một móng vuốt vô hình siết chặt lấy lồng n.g.ự.c Tô Lập Quốc, kéo theo một nỗi kinh hãi   gọi tên.
Ông   dặn  dặn    trong gia đình là  ai  động  bức tượng .
Tô Lập Quốc hít một  lạnh buốt, cố giữ bình tĩnh nhưng bàn tay  siết chặt đến mức run rẩy.
Dù  từng trải bao sóng gió  thương trường, nhưng khi liên quan đến tính mạng con trai , sự bình tĩnh của ông  cũng   sụp đổ.
Không chút chần chừ, ông  bật dậy, sải bước thật nhanh về phía Phật đường.
Quản gia cuống quýt theo , chân vấp  mép thảm suýt ngã, nhưng vẫn lắp bắp chạy theo, dáng vẻ hoảng loạn đến mức  còn  dáng một   lâu năm trong Tô gia.
Lục Phi thoáng  sang Lưu Phú Quý, ánh mắt cả hai giao , trong khoảnh khắc  hiểu ý —
Không thể chậm trễ thêm một giây nào nữa.
Cả hai lập tức đuổi theo.
Hành lang biệt thự—
Tiếng giày nện xuống sàn đá lạnh lẽo vang vọng trong hành lang tĩnh mịch.
Nhịp tim dồn dập,  thở nặng nề.
Không ai  một lời, nhưng  khí căng thẳng dày đặc đến mức gần như  thể cắt  thành từng mảnh.
Trong lòng Lục Phi, một dự cảm tồi tệ đang ngày càng lớn dần lên.
Nếu như tiếng thét  xuất phát từ Phật đường—
Nếu như thực sự    chạm  bức tượng Phật Mẫu—
Vậy thì…
Mọi thứ sẽ  thể cứu vãn  nữa.
Càng nghĩ, sắc mặt  càng trở nên âm trầm.