Đôi mắt của Tô Minh Hiên và Dương đại sư dần dần khôi phục sự tỉnh táo.
Bọn họ mơ hồ, như thể   ném khỏi một vực sâu u tối, trở  với thực tại mà vẫn  thể hiểu chuyện gì  xảy .
“A... Đau!”
Tô Minh Hiên đột nhiên hít một  mạnh, bàn tay run rẩy áp lên bên má.
Mặt  sưng vù, nóng rát, như thể   bàn ủi là thẳng.
Dương đại sư cũng chẳng khá hơn.
Ông  lảo đảo, một tay ôm mặt, một tay vịn  bàn thờ, khóe môi run lên:
“Ai... Ai đánh ?”
Bọn họ ngơ ngác  , trong lòng đầy hoảng loạn.
Những ký ức mơ hồ tràn về—
Nga
Bức tượng Phật mẫu, đôi mắt xanh lục, cơn ác mộng vặn vẹo...
 giây tiếp theo, cơn giận dữ  che lấp  thứ.
“LỤC PHI!!”
Tô Minh Hiên gầm lên như sấm dậy.
Mặt  đỏ bừng vì tức giận, tay chỉ thẳng  đối phương, cả  run lên vì phẫn nộ.
“Anh dám đánh  ?!”
“Anh ăn gan hùm mật gấu ?!”
Dương đại sư cũng sắc mặt âm trầm, ánh mắt tràn đầy oán hận lẫn khó hiểu.
Họ  nhớ rõ chuyện gì  xảy , nhưng sự đau đớn bỏng rát  mặt là bằng chứng  thể chối cãi—bọn họ   tát.
 
Lục Phi chỉ khoanh tay, lặng lẽ quan sát.
Ánh mắt   tức giận,  sợ hãi, mà bình tĩnh một cách đáng sợ.
Sau vài giây im lặng,  mới chậm rãi cất giọng:
“Tô thiếu gia ,  hiểu lầm .”
Giọng  lạnh nhạt, như thể  chuyện   chỉ là một cơn gió thoảng qua.
“ đang cứu .”
—
“Cứu cái đầu  !”
Tô Minh Hiên giận đến mức  khẩy.
Hắn cắn răng, mắt trợn trừng, gần như  lao tới đ.ấ.m thẳng  mặt Lục Phi.
“Lão Trương!”
Hắn  ngoắt , gào lớn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/202.html.]
“Gọi bảo vệ lên ngay! Đánh c.h.ế.t thằng khốn  cho !”
—
Lục Phi quát lớn hơn  ,  cho   cắt ngang .
“MỞ MẮT TO RA MÀ NHÌN CHO KỸ!!”
“NHÌN LẠI XEM PHẬT MẪU TRÔNG NHƯ THẾ NÀO!!”
—
Không gian bỗng nhiên chìm  tĩnh lặng .
Mọi ánh mắt, theo bản năng, đều hướng về phía bức tượng.
Và —
Tiếng thở của tất cả đồng loạt nghẹn .
Bởi vì...
Bức tượng Phật mẫu —
Không còn là vị mỹ nhân thanh nhã thoát tục nữa.
Mà là một gương mặt quỷ dị, vặn vẹo đến mức  thể  thẳng.
 
“CÁI QUÁI GÌ THẾ NÀY?!”
Một  hít sâu một , gần như  thể tin  mắt .
“Sao... Sao  thành  thế ?!”
Một giọng  hoảng hốt vang lên.
Tô Minh Hiên cảm giác sống lưng lạnh toát, từng sợi tóc gáy như  dựng  lên.
Hắn rõ ràng nhớ,   bức tượng còn là một nữ thần phong tình vạn chủng .
 
Thế nhưng giờ đây—
Chỉ còn  một gương mặt quỷ ác mộng.
—
“Vậy...  còn nữ thần lúc nãy ?!”
Một  nuốt nước bọt, giọng run rẩy như  bóp chặt cổ họng.
—
Giọng Lục Phi vang lên,  nhanh  chậm, nhưng mỗi chữ đều khiến thần kinh của những  đang  mặt run lên :
“Đây mới là bộ mặt thật của Phật mẫu.”
“Các ...   đều  chính đôi mắt của nó mê hoặc.”