Tô Minh Hiên rùng , trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Dương đại sư mặt cắt  còn giọt máu, hai chân run rẩy, tựa như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng  thể khiến ông  ngã quỵ.
—
Lục Phi tiếp tục , giọng trầm thấp nhưng lạnh lẽo đến rợn :
“Các  còn tưởng rằng, chỉ cần trấn áp  nó là xong ?”
“Các   ... mỗi ngày Tô gia đều cung phụng nó, rốt cuộc là cung phụng cái gì ?”
Hắn nhấn mạnh từng chữ, một sự im lặng c.h.ế.t chóc bao trùm lấy cả căn phòng.
—
“Nó  cần hương khói.”
“Thứ nó thực sự ... là ngũ tạng chi khí của con !”
—
Lời  dứt, một cơn gió lạnh buốt quét qua, đèn cầy chập chờn như  một bàn tay vô hình đang quấy nhiễu ánh sáng.
Trong thoáng chốc,   đều dựng tóc gáy.
—
Tô Minh Hiên cảm thấy huyết mạch   đông cứng, vô thức ôm lấy lồng ngực, cảm giác như  thứ gì đó  bám lấy nội tạng .
Lưu Phú Quý run giọng hỏi:
“Ngũ... ngũ tạng chi khí?”
—
Lục Phi gật đầu, đôi mắt thâm sâu  thấy đáy, như thể    thấu bí ẩn ghê rợn đằng  tất cả.
“Tô gia ngày ngày dâng hương cung phụng nó, nhưng thực  chính là đang để nó hút lấy khí huyết của từng  trong dòng tộc.”
“Nó chỉ cần chậm rãi rút bớt từng chút, từng chút một...  ai phát hiện,  ai nghi ngờ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/204.html.]
“ khi ngũ tạng chi khí hội tụ đủ... thì   còn ai  thể cứu  Tô gia nữa!”
—
ẦM!
Một tia sét ngoài trời xé toạc màn đêm, ánh sáng trắng lóe lên soi rõ từng khuôn mặt tái nhợt trong phòng.
Dương đại sư lảo đảo, lùi về  một bước, giọng  gấp gáp đến vỡ vụn:
“Cái... cái gì?”
Toàn  ông  chấn động kịch liệt, mồ hôi lạnh chảy dài từ thái dương xuống tận cổ, từng lời của Lục Phi giống như một lưỡi d.a.o lạnh lẽo cứa  thần trí ông .
Đầu óc ông  trở nên trống rỗng,  thể tin  những gì    thấy.
Hóa ...
Ông  cứ ngỡ   trấn áp  Phật mẫu.
 thực —
Ông   trở thành một con rối của nó.
 
Tô Lập Quốc hít sâu một , trầm giọng hỏi:
“Ông chủ Lục, ngũ tạng chi khí mà  … rốt cuộc là  ý gì?”
Nga
Lục Phi chậm rãi  đầu, ánh mắt tối  như một vực sâu  đáy.
Hắn  vội trả lời, chỉ  thẳng  Tô Lập Quốc,  đó mới cất giọng trầm thấp, lạnh lẽo đến mức khiến    rét mà run:
“Tô đổng,  trong nhà ông dạo gần liên tiếp  bệnh, hơn nữa , gặp vấn đề đều là ở các bộ phận ... nội tạng , đúng chứ?”
Tô Lập Quốc nhíu chặt mày, theo bản năng gật đầu thật mạnh.
“Tim, gan, lá lách, phổi… chỉ còn thiếu thận nữa thôi, là  thể gom đủ ngũ tạng.”
BÙM!
Như  một quả b.o.m vô hình nổ tung giữa căn phòng,   chấn động  , mặt cắt  còn giọt máu.