Lục Phi     từ thiện.
Hắn đến đây để thu tà vật,   là  ăn kiếm lời .
Nếu Tô gia    tay, đồ vật cần thiết  đem cầm cho .
Tô Lập Quốc  hề do dự.
“ hiểu quy tắc.” Ông  gật đầu dứt khoát, giọng  kiên quyết:
“Ông chủ Lục yên tâm, chỉ cần   thể cứu Tô gia,  chính là đại ân nhân của chúng ! Đừng  là đêm đồ vật cầm cho Tà Tự Hào , dù  hai tay dâng tặng cũng chẳng đáng nhắc tới !”
Không khí như chùng xuống.
Mọi  đều  Tô Lập Quốc  bao giờ  những lời khách sáo vô nghĩa.
Ông  thật sự  quyết định.
 ngay lúc đó, một giọng  do dự vang lên:
“Ba, Dương đại sư còn chẳng  gì …   thì  thể ?”
“Lỡ như chỉ là trò bịp bợm thì ?”
Không khí như đóng băng.
Rồi đột ngột—
Bốp!
Một cái tát giáng xuống.
“Câm miệng!”
Tô Lập Quốc  phắt , ánh mắt sắc như dao, lạnh đến mức thấu xương.
“Tô gia    đứa con ngu xuẩn như con ?”
“Họ Dương là thứ gì mà xứng đáng đặt ngang hàng với ông chủ Lục?”
Tô Minh Hiên rùng , sắc mặt tái mét, cúi đầu  dám  thêm nửa lời.
Dương đại sư càng  dám hó hé.
Tô Lập Quốc   lãng phí thêm thời gian.
Ông  hít sâu một , xoay , cúi đầu thật thấp  Lục Phi:
“Ông chủ Lục,  chuyện xin nhờ cả  !”
Lục Phi bình thản gật đầu.
“ sẽ cố hết sức.”
Hắn  , xoay , ánh mắt tối , chậm rãi  về phía bức tượng  bàn thờ.
Bức tượng Phật Mẫu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/208.html.]
Một thứ quỷ quái đội lốt thần linh.
Ban nãy,   phun một ngụm m.á.u đầu lưỡi lên nó.
Máu đầu lưỡi  thể áp chế tà vật, nhưng chỉ tạm thời.
Hắn  nhanh chóng tìm  bản chất thật sự của thứ .
Chỉ khi hiểu  nó,  mới  thể hủy diệt nó  .
Hắn đạp lên tấm vải đỏ rơi  nền nhà, chậm rãi tiến về phía bức tượng.
Bầu  khí càng lúc càng ngột ngạt.
Mùi hương quái dị vốn lan tỏa trong phòng chợt biến mất,   đó là—
Mùi đất ẩm ướt.
Mùi tanh nồng.
Mùi của thứ gì đó thối rữa.
Mùi của cái chết.
Mùi của ác quỷ đang rình mò trong bóng tối.
Lục Phi nhíu mày, mắt trầm xuống.
“Có đuôi dài … là loài gì?” Lục Phi  lẩm bẩm  vòng  phía  bàn thờ. Ánh mắt  khựng  ,  chằm chằm  cái lỗ nhỏ to bằng nắm tay ở đằng  bức tượng .
Mùi tanh ghê tởm chính là tỏa  từ đó.
 
Lục Phi híp mắt, chạm nhẹ  mép lỗ.
Bề mặt thô ráp,  dấu vết bào mòn.
Nga
Không  đá nguyên khối, bên trong hẳn là rỗng ruột.
Tượng chỉ là lớp vỏ che đậy…
Có thứ gì đó ẩn giấu bên trong.
Hắn rút điện thoại, bật đèn pin.
Ánh sáng trắng rọi thẳng  trong lỗ nhỏ.
 
Bóng tối dày đặc.
Góc   hạn chế, ánh sáng từ đèn pin chỉ  thể soi tới một khối màu xám trắng co rút trong lòng tượng.
Không rõ hình dạng.
Không rõ nó là gì.