Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Tạ Dao run rẩy đưa tay bật công tắc đèn. Ánh sáng lập tức tràn , xua tan bóng tối, nhưng  thể xóa  sự bất an đang quấn chặt lấy cô.
Hơi thở của cô dồn dập, đôi mắt đảo qua từng góc phòng, như thể sợ bỏ sót bất kỳ điều gì.
Cuối cùng—
Ánh mắt cô đột ngột dừng , đồng tử co rút  trong thoáng chốc.
Nga
“Ở đó!”
Tạ Dao giơ tay, chỉ về phía bàn trang điểm.
Trên mặt bàn, một chiếc vòng cổ  ngay ngắn, dường như vẫn luôn ở đó,  từng  di chuyển.
…
Không đúng.
Rõ ràng cô  đặt nó  hộp, rõ ràng lúc nãy trong hộp  là một búi tóc đen dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/21.html.]
Vậy tại  nó  trở về đây?
Cổ họng Tạ Dao khô khốc, từng sợi lông tơ   cô dựng lên theo bản năng cảnh giác.
Lục Phi  bên cạnh, ánh mắt sắc bén dừng   món đồ vật nọ. Trong khoảnh khắc,  cảm nhận  một luồng  lạnh mơ hồ từ chiếc vòng lan — nhạt, nhưng cũng đủ để khiến   sởn gai ốc.
Lục Phi mở ba lô, lấy  một đôi găng tay da màu đen  cẩn thận đeo .
Sau đó ,  mới tiến lên, duỗi tay nhấc chiếc vòng cổ lên.
Lạnh băng!
Cảm giác rét buốt xuyên qua lớp găng tay dày, tê dại đến tận đầu ngón tay. Một cơn lạnh lẽo kỳ dị theo lòng bàn tay tràn  cơ thể Lục Phi, như  thứ gì đó vô hình đang len lỏi  mạch m.á.u , chậm rãi bò lên tận sống lưng.
Lục Phi cúi đầu, ánh mắt quét qua từng chi tiết của chiếc vòng cổ. Nó  kết từ những hạt châu nhỏ, bất quy tắc ,  viên nào giống viên nào.
Màu xám trắng của hạt châu  còn thuần khiết, mà đục ngầu như  ngâm  quá lâu  lớp bùn lầy lạnh lẽo. Trên bề mặt loang lổ những vệt ố vàng khó phân biệt, tựa hồ  từng  thứ chất lỏng  rõ nguồn gốc thấm , để  dấu vết mơ hồ của một quá khứ bất minh.
Từng hạt châu như  thời gian và thứ gì đó vô hình mài mòn, khiến chúng trở nên cũ kỹ nhưng   hề bình thường. Lớp sắc vàng đất ám u ám cứ như  ăn sâu  từng thớ ngọc,   do bụi bặm  vết hoen rỉ, mà là một sự biến đổi—một dấu tích của thứ gì đó  thuộc về nhân gian.
Khi ánh sáng lướt qua, chúng  phản chiếu mà chỉ tỏa  một thứ ánh sáng âm u mờ mịt, giống như tro tàn của một ngọn lửa  lụi tắt trong địa ngục. Cảm giác khi chạm   trơn nhẵn mà  chút lạnh lẽo, như đang nắm lấy một thứ  từng thuộc về một bàn tay khác—một bàn tay  mất   ấm của sự sống từ lâu.