Lục Phi khoanh tay  xem, khóe miệng nhếch lên một nụ  nửa miệng.
Nhân cơ hội!
Hắn nhanh chóng đeo bao tay, bước hai bước dài, vươn tay chộp thẳng lấy lớp da rắn!
“VỤT!”
Cả mèo đen và gà trống đồng loạt khựng .
Mèo đen ngẩng đầu, tai giật giật.
Gà trống chớp mắt, đầu nghiêng nghiêng, như thể  hiểu chuyện gì  xảy .
Lớp da rắn lột…
Biến mất ?!
Cả hai con thú đều  ngoắt , trừng mắt  Lục Phi.
“Thôi nào, thôi nào! Nhìn  vô ích ! ” Hắn phất tay, giọng điệu trấn an:
“Cái  vốn là của  mà !  Đợi lát nữa cho hai đứa ăn ngon ,  ?”
Gà trống chớp chớp mắt, vẫn còn do dự.
Mèo đen thì  xuống, l.i.ế.m móng vuốt một cách đầy bất mãn, cái đuôi quét qua quét , lộ rõ vẻ  phục.
Trăm cay ngàn đắng mới lấy  cái tà vật  ,   thể hai tên  tha  mất ?
Lục Phi  hì hì, giơ chiếc ba lô trong tay, kéo khóa "xoẹt" một cái, giấu gọn chiến lợi phẩm  trong.
Nga
Sau đó ,  cúi xuống,  nữa kiểm tra kỹ đống đá vụn.
Ngón tay chạm  một vật gì đó cứng cứng, tròn tròn…
Hắn bốc lên một nắm trong đống đổ nát.
Là…
Kim nguyên bảo  tay thứ  .
Mắt Lục Phi nheo , ánh sáng lập lòe phản chiếu trong con ngươi đen thẳm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/221.html.]
Hắn bóp nhẹ một viên, thứ bên trong tức khắc vỡ .
“!!!”
TRỨNG RẮN.
Sắc mặt  tái  trong giây lát.
Căn nhà …   chỉ là nơi trú ẩn của tà vật.
Mà còn là ổ sinh sản.
Tô gia  biến thành hang ổ nuôi dưỡng hậu duệ của nó.
“Ghê tởm thật.”
Lục Phi hít một  sâu, kiềm chế cảm giác buồn nôn đang trào lên.
Hắn  đầu, lạnh lùng vẫy tay về phía hai con vật.
“Cho mấy đứa đấy .”
Gà trống và mèo đen giống như hiểu Lục Phi  gì , bật dậy, nhào tới.
Móng vuốt sắc bén cào nát từng lớp vỏ, cái mỏ cứng như thép mổ xuống  chút chần chừ.
Những quả trứng  xé toạc, chất lỏng màu trắng đục tràn , nhưng  kịp nhỏ xuống   hai con vật nuốt chửng.
Lục Phi lặng lẽ  cảnh tượng , ánh mắt thâm trầm, phức tạp.
Cuối cùng,  thả lỏng vai, đưa tay lau mồ hôi  trán, khẽ thở .
Hắn  sang  Tô Lập Quốc, giọng bình thản nhưng  như một lưỡi d.a.o sắc bén cắt   gian:
“Xong , Tô đổng. Không còn gì nguy hiểm nữa.”
Trái tim Tô Lập Quốc vẫn đập thình thịch trong lồng ngực, từng nhịp dội mạnh như  phá tung lồng n.g.ự.c mà nhảy  ngoài.
Trận đối đầu  —dù ông   trực tiếp tham dự  , nhưng mỗi giây trôi qua đều như dẫm  lưỡi dao, căng thẳng đến mức gần như nghẹt thở.
Bây giờ tình thế  lắng xuống, nhưng cảm giác bàn tay ướt mồ hôi, cổ họng khô khốc, cả một luồng khí lạnh thấm dọc sống lưng,  ông  rùng  một cái.
Tô Lập Quốc chậm rãi đưa tay  , chạm  tấm lưng áo  ướt đẫm, từng sợi vải dính chặt  da, lạnh băng.
Chỉ trong một  thời gian ngắn ngủi, mà   như   nhúng  nước đá.