Tiệm Cầm Đồ Âm Dương - 228

Cập nhật lúc: 2025-03-29 14:05:48
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Lập Quốc khẽ mỉm cười, ánh mắt trầm tĩnh nhưng ẩn chứa sự chân thành sâu sắc.

Giọng nói ông ta không quá lớn, nhưng từng chữ đều mang theo trọng lượng nặng nề, tựa như một lời hứa xuất phát từ tận đáy lòng:

“Nước đầy thì tràn, trăng tròn rồi lại khuyết. Nhưng tôi hy vọng, Tà Tự Hào có thể phá vỡ quy luật ấy— mãi mãi vững vàng, mãi mãi hưng thịnh, như con thuyền lớn vượt sóng gió, tiến về phía trước mà không bao giờ dừng lại.”

Lời nói không chỉ là lời chúc, mà còn là sự tin tưởng tuyệt đối.

Đối với Tô Lập Quốc, con số 99 tượng trưng cho trường cửu, cho sự viên mãn kéo dài.

Thương trường sóng lớn cuồn cuộn, không ai dám chắc điều gì là vĩnh viễn. Nhưng nếu có thể giống như số 99— chưa đến 100, chưa phải viên mãn tuyệt đối, nhưng cũng không bao giờ suy tàn— vậy đã là một điều may mắn hiếm có.

Ông ta biết rõ, một sự nghiệp muốn bền vững, ngoài bản lĩnh và trí tuệ, còn cần đến cả thiên thời, địa lợi, nhân hòa.

Mà Lục Phi— chính là nhân tố quan trọng nhất.

Tô Lập Quốc nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt mang theo sự kính trọng hiếm hoi.

Lời cảm kích đôi khi không cần nói quá nhiều.

Chỉ một câu này, cũng đủ để Lục Phi hiểu rõ tấm chân tình của ông ta.

Lục Phi nghe vậy, khóe môi khẽ nhếch, nét cười điềm đạm nhưng chân thành.

“Cảm ơn Tô tổng! Tôi nhận lấy lời chúc này!”

Hắn dứt khoát hạ bút, nhanh chóng viết xong biên lai cầm đồ.

Tô Lập Quốc cầm bút, nét chữ rồng bay phượng múa, từng nét bút đều vững vàng, leng keng hữu lực.

Một biên lai hai bản, giao tiền, giao vật—giao dịch hoàn tất!

Mọi thứ gọn gàng, dứt khoát, không thừa một động tác nào.

“Tô đổng, chuyện tôi cần làm đã xong. Hôm nay về sau , hẳn là ông  cũng còn rất nhiều việc phải xử lý, tôi sẽ không làm phiền thêm nữa.”

Nga

Dứt lời, hắn hơi gật đầu coi như chào từ biệt, dáng vẻ điềm nhiên.

Lưu Phú Quý vốn còn muốn ở lại trò chuyện với Tô Lập Quốc thêm một lát, tranh thủ bám rễ sâu hơn, nhưng thấy Lục Phi đã quyết, ông ta cũng chỉ đành cười cười, đứng dậy theo sau.

Tô Lập Quốc khẽ nhíu mày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/228.html.]

Ông ta nhìn người thanh niên trước mặt, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp khó nói thành lời.

Từ trước đến nay, những kẻ giúp Tô gia một chuyện nhỏ thôi cũng sẽ tìm đủ cách kéo dài mối quan hệ, mong thân càng thêm thân với Tô gia .

Vậy mà Lục Phi— người vừa cứu cả gia tộc ông ta khỏi một kiếp nạn— lại có thể quay lưng đi ngay khi nhiệm vụ hoàn thành, không chút lưu luyến.

Không phải vì kiêu ngạo.

Không phải vì khách khí.

Mà bởi vì, trong mắt hắn, ân huệ này vốn không đáng nhắc đến.

Loại khí độ này, có lẽ chỉ có những người thật sự đứng trên cao, nhìn xa hơn lợi ích trước mắt, mới có được.

Lúc này, lão quản gia tiến lên, cúi người thấp giọng hỏi :

“Lão gia, con gà trống và con mèo đen kia... nên xử lý thế nào ạ?”

Tô Lập Quốc thoáng ngước mắt nhìn về phía Lục Phi, ánh mắt mang theo mấy phần dò hỏi.

Lục Phi vẫn giữ thần sắc bình tĩnh, ánh mắt trầm tĩnh mà sáng rõ. Hắn không đáp vội, tựa như đang cân nhắc, rồi mới chậm rãi nói:

“Gà trống ngũ sắc, dương khí cực thịnh. Mèo đen, dạ hành tinh linh, có khả năng cảm nhận tà khí trước người thường. Một bên là dương cương hộ trạch, một bên là âm linh tránh tà – phối hợp lại, vừa vặn cân bằng âm dương. Nếu Tô đổng không ngại, tôi đề nghị nên giữ lại cả hai, coi như linh vật trấn trạch, không chỉ có thể hóa giải sát khí mà còn giúp điều hòa phong thủy trong nhà.”

Tô Lập Quốc nghe xong, nét nghi hoặc trong mắt tan biến. Ông ta không hỏi lại gì thêm, mà gật đầu dứt khoát :

“Được! Vậy cứ theo lời ông chủ Lục mà làm. Lão Trương, chuẩn bị chỗ ở sạch sẽ, nhớ dùng lương thực tốt cho chúng . Không được sơ suất.”

“Vâng ạ.”

Căn dặn xong, Tô Lập Quốc đích thân tiễn Lục Phi và Lưu Phú Quý ra cửa .

Trước khi rời đi, Tô Lập Quốc đứng lại, giọng trầm thấp nhưng đầy chân thành:

“Ông chủ Lục, đợi khi người nhà tôi hồi phục, nhất định sẽ cùng nhau tới của cảm tạ . Đến lúc ấy, mong anh đừng từ chối.”

Lục Phi không nhiều lời, chỉ khẽ mỉm cười, gật đầu đáp:

“Được.”

Chiếc xe hơi sang trọng lặng lẽ rẽ khỏi sân lớn, chạy xuyên qua con đường lát đá sạch sẽ, vòng qua những hàng cây tùng xanh mướt dẫn ra khỏi khu biệt thự.

Loading...