Tiệm Cầm Đồ Âm Dương - 230

Cập nhật lúc: 2025-04-23 14:12:54
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh đèn vàng lờ mờ hắt xuống quầy gỗ cũ kỹ, loang lổ như dấu vết của năm tháng, như thứ ánh sáng đục ngầu soi rọi những bí mật không nên phơi bày. Lục Phi đứng lặng trong làn sáng ấy, bàn tay mang găng chuyên dụng nhẹ nhàng mà dứt khoát trải tấm da rắn lên mặt quầy.

Lúc vừa được lấy ra, lớp vỏ chỉ cuộn thành một vòng nhỏ – thoạt nhìn tưởng chừng chẳng có gì đặc biệt. Nhưng khi hoàn toàn mở rộng, nó như một sinh vật vừa ngủ dậy, từ từ duỗi mình thành một dải dài không dứt. Mặt da nhẵn mịn, ánh lên lớp bóng tối âm u như ngấn nước, như thể bên dưới làn vảy mỏng kia vẫn còn m.á.u tươi chưa kịp khô. Nó uốn lượn theo đường cong kỳ dị, khiến người ta có cảm giác chỉ cần chớp mắt, nó sẽ sống lại và trườn đi trong đêm.

Tính sơ, không dưới mười mét.

Một đầu của tấm da có chỗ lõm rất nhỏ, kích cỡ chỉ bằng miệng chén trà – như một dấu ấn kỳ quái bị khảm vào da thịt. 

Là mãng xà .

Cụ thể nó thuộc về chủng loại nào? Rất khó mà nói chắc .

“Đúng vậy , đúng vậy , Tà Tự Hào tất nhiên không phải là hàng người tầm thường nông cạn tầm nhìn hạn hẹp như chúng tôi có thể so sánh ! Không chừng mai kia mấy đại gia tộc lại phải tới cửa , cầu anh giúp đỡ ấy chứ !”

Lưu Phú Quý miệng thì theo bản năng phát huy bản lĩnh nịnh hót , thân thể thì hướng quầy đi tới , ánh mắt tò mò nhìn thứ ở trên quầy.

“Ông chủ Lục! Vỏ rắn này có gì đặc biệt thế? Có thể tiết lộ một chút không ?”

Lục Phi chậm rãi ngẩng lên, ánh mắt hơi tối lại, chậm rãi nói :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/230.html.]

“Cái nghề này của tôi... không cho phép phán đoán theo cảm tính. Tà vật, không chỉ là vật mang sát khí Chúng là những thứ đã từng bị oán niệm ăn mòn, từng bị dục vọng khắc ghi, từng bị m.á.u thịt người đời thấm đẫm. Và rồi… chúng biến dị. Thông thường , tà vật sẽ có công năng tương đồng với các đặc điểm ngoại hình hoặc bản tính của vật trước khi bị biến dị."

"Chúng giữ lấy bản chất nguyên thủy của chính mình mà hóa hình, hóa tính, chỉ là cái bản chất đó bị ẩn đi , hoặc được phóng đại lên rất rất nhiều lần , chứ không hề biến mất hoặc thay đổi ."

"Bản tính loài rắn vốn dâm tà. Chúng không chỉ ẩn mình trong bóng tối, mà còn có bản năng quyến rũ, dẫn dụ, đánh thức những thứ con người vốn cố đè nén.”

“Đặc biệt là rắn cái – chúng có khả năng đánh thẳng vào ý thức con người, gây rối loạn cảm xúc, thôi miên tiềm thức. Mê tâm thuật ở nhà Tô đổng… chính là minh chứng sống.”

Hắn ngừng một nhịp. Trong khoảng trống ấy, cả cửa tiệm như lặng đi.

Nga

“Cho nên, tấm da rắn này... có một đặc tính rất rõ ràng: Chiêu đào hoa.”

Lục Phỉ vừa quan sát vỏ rắn , vừa nói .

Lưu Phú Quý tròn mắt: “Chiêu đào hoa ? Ý là... dụ người ta yêu nhau?”

Tấm vỏ rắn này nguy hiểm như vậy , thật vất vả mới thu phục được nó. Kết quả ... liền này ?

“Không phải yêu đâu,” hắn nói, giọng điệu bình thản đến mức khiến người nghe lưng lạnh sống lưng. “Là say. Là mê mẩn. Là rối loạn tâm trí. Là... dục vọng.”

Loading...