Tiệm Cầm Đồ Âm Dương - 234

Cập nhật lúc: 2025-04-24 02:09:47
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc này, tại một phòng tắm xa hoa tráng lệ, Lưu Phú Quý đang thảnh thơi ngâm mình trong làn nước ấm, hơi nước cuồn cuộn bốc lên mờ ảo như khói sương, phủ mờ ánh sáng, che lấp thân hình tròn trịa, trắng mịn đến bóng loáng như lớp da heo sữa mới luộc. Da thịt ông ta mềm nhũn, mỡ trồi lên mặt nước, lềnh bềnh theo từng nhịp thở nặng nề.

Ông ta ngửa đầu nhắm mắt, mặt mũi đầy vẻ đắc ý, thỏa mãn như một con mèo no mồi. Trong đầu, suy nghĩ lượn vòng như dòng nước nóng quanh thân: leo được lên cây đại thụ Tô gia, chẳng khác nào bắt được kim bài miễn tử—một đời hưởng lộc không hết. Vậy thì sao lại không tự thưởng cho mình bộ massage nhập khẩu cao cấp, xứng đáng quá chứ còn gì nữa chứ?

Chiếc điện thoại nằm chỏng chơ bên cạnh, đèn màn hình nhấp nháy liên hồi như bùa đòi mạng. Gọi nhỡ dồn dập, tin nhắn liên tục đổ về, nhưng Lưu Phú Quý giả như không thấy, không nghe, không biết. Ánh mắt ông ta thậm chí chẳng buồn liếc tới.

Bên cạnh, một nhân viên kỹ thuật đang cẩn trọng điều chế tinh dầu, từng động tác đều tỉ mỉ như đang pha chế độc dược.

Nhưng ở một đầu thành phố khác, trong ánh đèn vàng vọt của Tà Tự Hào, Lục Phi gần như muốn phát điên.

Hắn đi qua đi lại trong sân, bước chân loạng choạng, ánh mắt cháy rực như có thể thiêu rụi cả bóng tối. Miệng không ngừng lẩm bẩm, từng từ như rít ra qua kẽ răng:

 

Nga

“Lưu mập đáng c.h.ế.t , rốt cuộc ông đang ở đâu?!”

Gió đêm rít lên từng hồi lạnh buốt. Hắn vẫn bước, vẫn xoay vòng, như thể chỉ có chuyển động không ngừng mới ngăn được cơn hoảng loạn đang gào thét trong tim.

Trên bàn gỗ lim giữa sân, hai lớp da rắn được đặt song song. Lục Phi cố gắng tự trấn an, cố gắng lý giải theo chiều hướng an toàn nhất.

Hai lớp vỏ rắn lột nằm sát cạnh nhau, nếu đã chết, hẳn là ... cùng chết.

Sinh cơ đoạn tuyệt.

Kết thúc.

.... Đúng không ?

Hơn nữa, người nhà họ Tô đều đột nhiên chuyển biến tốt, chẳng phải là dấu hiệu cho thấy tà khí đã bị trừ, xui xẻo đã tan?

Lục Phi lặp lại những giả định ấy trong đầu không dưới mười lần.

Nhưng... hắn là ai?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/234.html.]

Là đứa trẻ đã đi theo ông nội như cái đuôi nhỏ , lớn nhờ những câu chuyện xưa của ông nội về tà vật , về quỷ quái , và về con người , đã quan sát ông nội giám định vô số tà vật từng khiến người thường mất trí, kẻ mạnh mất mạng. Ngoại trừ ông nội, hiện tại , ở đây , hắn là người hiểu về những thứ kia hơn bất kỳ ai.

Tà vật không c.h.ế.t như người ta nghĩ.

Chính vì vậy , càng tự an ủi , trái tim hắn càng thấp thỏm, như thể có sợi chỉ vô hình níu kéo, hắn càng cố đi xa , nó càng kéo hắn về một giả thuyết đáng sợ hơn :

Nếu như – chỉ là nếu như thôi – con rắn mẹ kia thật sự đã chết, nhưng lại là cố ý hy sinh, lột xác để đánh lừa, để che mắt kẻ khác, để bảo toàn cho một sinh linh mới, nhỏ hơn, hiểm độc hơn?

Nó lột xác, hy sinh, để lại lớp da – che mắt thế gian. Còn rắn con, mang theo sinh cơ – đã thoát thân thành công . Thì sao ?

Nếu... rắn con đã thoát thân thành công, mang theo tinh khí cuối cùng của huyết mạch, lẩn vào bóng tối… thì sao?

Một luồng lạnh buốt như băng xuyên thẳng qua xương sống Lục Phi.

Hắn rùng mình.

Từng ngón tay siết chặt, nỗi sợ nhấn chìm hắn như biển sâu. Hắn biết—nghề này không có chỗ cho chữ "nếu như".

"Nếu như" trong tình huống nguy cấp , có khi sẽ phải đánh đổi bằng m.á.u tươi , thậm chí cả mạng sống của con người .

Dù " có khi " chỉ một phần vạn khả năng, hắn cũng không thể mặc kệ.

Tà Tự Hào có luật bất thành văn : đã nhận cầm tà vật, thì không được để bất kỳ ai mất mạng vì thứ mình thu giữ. Không chỉ là quy tắc hành nghề, mà là giới hạn lương tâm cuối cùng trong một nghề nhuốm đầy âm khí.

Vượt qua nó, không còn là con người, mà là một phần của bóng tối.

Lục Phi ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên quyết đoán như lưỡi d.a.o rút khỏi vỏ. Hắn biết mình phải làm gì.

Hắn không thể đánh cược mạng người vào một chữ " Nếu như ".

Lục Phi vơ lấy lớp vỏ rắn, nhét vào túi vải, nhanh chóng khoá lại Tà Tự Hào, chân vừa chạm mặt đường , người đã lao ra khỏi ngõ.

Bóng tối trên phố đồ cổ như hít vào thở ra, yên tĩnh đến rợn người. Hắn vẫy đại một chiếc xe, vừa mở cửa đã vội vàng nói :

“Đến Long Đằng Khê Cốc – chạy nhanh nhất có thể!”

Loading...