Tiệm Cầm Đồ Âm Dương - 235

Cập nhật lúc: 2025-04-25 13:25:46
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Thành – tòa đô thị phồn hoa bậc nhất – từ lâu đã mang một cái tên khác: Bất Dạ Thành. Dù kim đồng hồ đã trôi quá nửa đêm, nơi đây vẫn sáng rực như ban ngày, ánh đèn xe kéo thành dòng như m.á.u chảy không ngừng trên động mạch thép, đèn nê-ông lập lòe như tinh quang rơi vãi từ thiên không, phản chiếu lên từng tầng mây một lớp ánh sáng ma quái, khiến cả bầu trời mang theo ảo ảnh cháy âm ỉ của nhân gian.

Thành phố chưa bao giờ ngủ. Người chưa bao giờ ngừng cười nói. Như thể cả vùng đất này đã bị nguyền rủa bởi tiếng ồn, vĩnh viễn không có chốn cho yên lặng trú ngụ.

Thế nhưng – giữa chốn xô bồ ấy – lại có một nơi như được rạch riêng khỏi thế giới, lặng lẽ và tuyệt đối đối lập.

Long Đằng Khê Cốc.

Ẩn mình ngay trong lòng trung tâm Giang Thành, nơi ấy giống như một dị vực bị lãng quên. Rừng cây quý hiếm và thảm thực vật cổ xưa rậm rạp đến nghẹt thở, như thể mọc lên không phải từ đất mà từ ký ức hoang đường. Tiếng còi xe, bước chân gấp gáp, tiếng bass trầm thấp từ quán bar gần đó – tất cả đều biến mất khi chạm đến rìa cốc. Giống như âm thanh đã bị thứ gì đó cắn nát, nuốt trọn không để lại chút dư âm.

Trong khu biệt thự , tĩnh lặng như một bức tranh sơn thủy, từng tấc không khí đều phảng phất mùi an nhàn.

Tầng ba, bên trong thư phòng rộng lớn.

Tô Lập Quốc ngồi trên ghế bành bọc da, tay kẹp điếu xì gà hảo hạng, khói thuốc nhè nhẹ tỏa ra, lượn lờ dưới ánh đèn vàng ấm áp như có như không. Qua ô cửa sổ sát đất rộng lớn, ông ta có thể nhìn thấy thành phố phía xa – một ngân hà nhân tạo sáng lập lòe , uốn lượn trong màn đêm dày đặc.

Trái tim ông – mấy ngày qua như bị bàn tay vô hình siết chặt, từng nhịp đập đều mang theo tiếng gào rú của tuyệt vọng – giờ cuối cùng cũng được buông lỏng.

Chỉ mới sáng nay thôi , những người thân của ông ta còn mang bệnh nặng, tưởng chừng đã cận kề cái chết. Nhưng đến chiều cùng ngày lại đồng loạt có chuyển biến, kỳ lạ , như một phép màu .

Chiều nay ông ta đã đích thân tới bệnh viện. Bác sĩ nói, đã làm lại tất cả các xét nghiệm , hiện tại mọi chỉ số gần như đều đã khôi phục lại trạng thái bình thường, chỉ cần theo dõi và  trị liệu thêm một thời gian ngắn, liền có thể xuất viện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/235.html.]

Về nhà.

Đúng vậy , là xuất viện về nhà , quay trở lại cuộc sống bình thường, chứ không phải xuất viện về nhà , lo chuyện hậu sự .

Điều đó… quá mức khó tin.

Phảng phất như mọi chẩn đoán trước đó đều là một sự nhầm lẫn tai hại hoặc một trò đùa ác ý.

Thậm chí, viện trưởng đích thân dẫn một nhóm y bác sĩ đã tham gia quá trình khám và chẩn đoán đến trước mặt ông ta , cúi đầu giải thích, thần sắc hoảng loạn – như sợ Tô gia nổi giận, sẽ gây khó dễ , làm ảnh hưởng đến kiếp sống của họ.

Tô Lập Quốc tất nhiên sẽ không trách bọn họ.

Nga

Sao ông ta có thể trách bọn họ , khi mà chuyện này xảy ra, là do ông ta thiếu hiểu biết , lại không bỏ công sức ra tìm hiểu kỹ càng thấu đáo, là do chính ông ta đã rước hoạ về nhà , làm liên luỵ đến người thân .

Ông ta nho nhã mỉm cười, hòa ái nhờ phía bệnh viện chăm sóc người thân tốt hơn, còn đặc biệt tặng chút quà cảm ơn.

Tô gia lần này, rốt cuộc giữ được một mạng.

Nhưng giữ mạng không có nghĩa là an toàn. Càng không có nghĩa là tha thứ.

Việc kế tiếp , chính là đem ' sổ sách ' ra tính toán .

Loading...