“Ai?”
Giọng Tô Lập Quốc vang lên, trầm khàn và chậm rãi, như một làn khói nặng nề bị ép ra khỏi cổ họng. Âm thanh đó tan vào không khí lạnh buốt, rồi bị nuốt chửng bởi thứ im lặng nặng trịch đang phủ khắp dãy hành lang.
Không ai đáp lại.
Tiếng cười cũng đã biến mất .
Chỉ còn tiếng tim đập của chính ông ta .
Sự im lặng lúc này không phải là vắng vẻ, mà là thứ trống rỗng đến mức làm người ta hoảng sợ. Giống như trong bóng tối ấy, có một sinh vật đang nín thở quan sát ông ta.
Tô Lập Quốc đặt tay lên lan can cầu thang bằng gỗ lim, cảm nhận được từng thớ gỗ lạnh ngắt dưới tay
Ông ta bước xuống một bậc cầu thang, tay vô thức siết chặt lại , ánh mắt sắc bén quét vào vùng tối phía dưới, như thể muốn rạch toạc lớp đêm đang phủ lên tầng trệt – để lôi ra thứ gì đó đang âm thầm ẩn nấp.
Không thể có người dưới nhà.
Long Đằng Khê Cốc vốn nổi danh với hệ thống an ninh bất khả xâm phạm. Người ngoài muốn vào phải được đích thân người trong nhà bảo lãnh và qua đủ ba lớp kiểm tra sinh trắc, chưa kể hàng loạt mã bảo mật được đổi định kỳ.
Quan trọng hơn, từ trước đến nay ông ta chưa bao giờ cho phép người lạ qua đêm trong nhà, thậm chí ngay cả quản gia và hai người giúp việc cũng bị ông ta sắp xếp ở khu phụ riêng biệt, không được đến nhà chính sau 9 giờ tối.
Thân nhân ông ta … thì đang nằm viện cả.
Nhà chính bây giờ, về lý thuyết… chỉ còn một mình ông ta .
Tô Lập Quốc trầm giọng gọi thử lần nữa:
“Lão Trương?”
Không có tiếng trả lời.
Chỉ có ánh đèn tường rọi lên lớp sơn mờ bóng, vẽ nên những đường bóng mờ uốn éo như dây leo bám dọc hành lang.
Biệt thự rộng lớn mà ông ta từng tự hào là "pháo đài kiên cố" giờ đây lại tối om và sâu hun hút như lòng huyệt – chính ông ta cũng không còn chắc nó có thật sự thuộc về người sống nữa không.
Một luồng khí lạnh đột ngột lướt ngang. Ông ta bước tiếp vài bậc cầu thang, ánh mắt không ngừng lùng sục xung quanh, đầu óc tính toán khả năng có kẻ đột nhập, hay camera bị can thiệp. Nhưng chưa kịp đưa ra kết luận gì khả thi , tiếng cười lại vang lên.
“Ha… hả…”
Lần này rõ ràng hơn.
Tiếng cười như thể không thuộc về người sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/237.html.]
Mà là kiểu cười sắc lạnh. Tiếng cười mỏng như sương, nhưng luồn thẳng vào tai, và dường như lướt sát mang tai ông ta mà thì thào.
Sống lưng Tô Lập Quốc tê rần.
Nhưng ông ta không rút lui.
Kinh nghiệm bao năm trong thương trường lẫn chính trị đã tôi luyện ông ta thành người không dễ bị cảm xúc dẫn dắt. Ông ta nén hơi, lắng tai nghe kỹ hơn – và lần này, ông ta đã xác định được.
Tiếng cười phát ra từ tầng hai.
Ông ta bước nhanh lần theo tiếng để tìm đến nơi phát ra âm thanh , như thể đang truy đuổi một hình bóng không tồn tại.
Nga
Tiếng cười vừa dứt, ông đta ã đứng trước một cánh cửa đóng kín – cánh cửa được chạm khắc hoa văn rồng chìm, Tô Minh Hiên.
Đây là phòng của con trai ông ta , Tô Minh Hiên .
“Ha… hả…”
Từng tiếng rơi xuống như những giọt nước chảy từ mái ngói âm linh, nhỏ giọt vào trong đầu ông ta – lạnh lẽo và khó hiểu.
Tô Lập Quốc đứng lặng.
Lòng ông ta siết lại.
Con trai ông ta ... không phải từ sau khi ông ta bảo đến bệnh viện chăm sóc em gái , thì chưa trở về sao ?
Thế thì…
Ai đang ở trong phòng ?
Hơn nữa , còn là một cô gái ?
Trong n.g.ự.c ông ta , một cảm giác bất an cuộn lên – như thể có ai đó vừa nhẹ nhàng lật ra trang cuối cùng của một cuốn sách số mệnh mà ông ta không nên đọc.
Ngón tay ông ta đặt lên tay nắm cửa.
Lạnh. Lạnh như kim loại ngâm trong bồn băng .
Đầu ngón tay run nhẹ.
Lý trí mách bảo ông ta đừng mở.
Nhưng bản năng , hoặc là một thứ gì đó sâu hơn, một trực giác lại thôi thúc : Cần phải làm rõ , đến tột cùng là gì . Ngộ nhỡ ... ngộ nhỡ là thứ có thể gây nguy hiểm cho Tô gia thì sao ?
Ông ta siết c.h.ặ.t t.a.y nắm.
Chuẩn bị đẩy cửa.