Dưới ánh đèn vàng lạnh lẽo phủ mờ hành lang, đột ngột vang lên một tiếng gọi xé rách màn yên tĩnh:
“Ba!”
Giọng nam trẻ tuổi, khản đặc vì gấp gáp, vang lên từ dưới cầu thang, kéo Tô Lập Quốc ra khỏi dòng nghi hoặc đang cuộn xoáy trong lòng. Ông ta lập tức quay phắt đầu lại.
Gương mặt Tô Minh Hiên lộ vẻ bối rối, hơi thở dồn dập — đang ba bước gộp một, chạy như bị thứ gì đó truy đuổi , đến trước mặt Tô Lập Quốc .
“Sao con lại trở về? Không phải ba đã dặn dò con ở bệnh viện trông chừng em gái sao?” Giọng ông ta trầm xuống, đôi mày rậm nhíu lại.
Tô Minh Hiên thở gấp, mặt mang chút ủy khuất: “Em gái chê con ồn ào , đuổi con về. Con nghĩ giờ này ba hẳn là đã nghỉ ngơi rồi , nên không gọi điện thông báo cho ba, mà trở về nhà trước .”
Rồi ánh mắt của hắn bất giác nhìn đến cánh cửa phòng mình, mở miệng dò hỏi :
"Ba, ba đang làm gì trước cửa phòng con vậy ?"
Một nụ cười lạnh nhạt nở trên môi Tô Lập Quốc — nụ cười không mang theo nửa phần ấm áp, chỉ đầy nghi ngờ và ... châm chọc :
“Sao? Con vội vàng như vậy… là sợ người bên trong không kịp trốn?”
Tô Minh Hiên mờ mịt chớp mắt: “A?”
“Đừng giả ngây.” Giọng ông ta hạ thấp, nhưng từng chữ như nện vào lòng người , mắt ánh lên vẻ uy nghi không thể kháng cự của một người đứng ở trên đỉnh, hô mưa gọi gió nhiều năm . “Ba vừa nghe thấy trong nhà có tiếng đàn bà. Lần theo âm thanh thì dừng ngay trước phòng con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/238.html.]
Từng bước chân ông ta tiến tới, ánh mắt tối sầm, uy nghi áp sát:
“Con còn trẻ, có lòng ham chơi, ba có thể mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua . Nhưng đó chỉ là ở bên ngoài kia , còn đây là Tô gia, không phải nơi chứa chấp những thứ chướng khí mù mịt đó . Nếu con thật sự dám để… những 'thứ' đó bước chân vào Tô gia, ba không ngại tự mình gọi người ném ra ngoài , bao gồm 'thứ' con đưa về , và cả chính bản thân con .”
“Không… không có!” Tô Minh Hiên vội vàng phủ nhận, mặt trắng bệch, như thể bị dội một gáo nước lạnh. Hắn luống cuống đẩy cửa bật đèn, giọng run lên: “Chắc là tiếng máy tính, lúc đi con quên tắt… ba xem đi!”
Ánh đèn LED trắng nhợt phả xuống căn phòng trống hoác.
Nga
Căn phòng lạnh lẽo, sạch sẽ đến đáng ngờ. Mọi đồ vật vẫn nằm đúng vị trí: giường gấp chăn vuông vắn, bàn học gọn gàng, ghế kéo sát mép bàn. Chiếc laptop trên bàn vẫn đang chạy, màn hình lấp loáng ánh sáng xanh mờ mịt — ánh sáng như đôi mắt u uẩn lặng lẽ quan sát mọi thứ.
Không có ai trong phòng. Không một dấu vết cho thấy từng có người lạ đặt chân vào.
Tô Lập Quốc không nói lời nào. Ánh mắt ông ta chầm chậm quét một vòng, rồi dừng lại nơi chiếc ghế vẫn còn hơi nghiêng nhẹ sang một bên.
Cuối cùng, ông ta hừ lạnh, nói :
“Con làm việc gì cũng vội vàng hấp tấp như vậy, thì bảo sao ba có thể yên tâm giao Tô gia cho con?”
Sau đó , ông ta quay người rời đi.
Bóng dáng cao lớn, uy nghiêm của Tô Lập Quốc chậm rãi khuất sau khúc quanh nơi cầu thang. Trong ánh đèn vàng nhạt vắt qua cầu thang, bước chân ông dội xuống nền gạch như những tiếng trống khô khốc, xa dần… rồi tắt hẳn.