Trong phòng  bố trí dành cho  , lão Trương quản gia đang   ghế, chậm rãi bôi thuốc lên đầu gối  trầy xước.
Ngoài , gió khuya thổi lướt qua tán lá, cuốn theo  ẩm lạ lùng len  rèm cửa khẽ lay. Trong biệt thự, tất cả đèn hành lang  tắt,  giúp việc cũng đều về phòng, chỉ còn  ông  còn  đây.
Bôi thuốc xong, lão Trương khép nắp lọ , buông  một tiếng thở dài khẽ khàng, như  trút bớt nỗi nặng nề trong lồng ngực. Đầu gối vẫn âm ỉ đau, nhói lên từng cơn theo nhịp mạch đập, rõ ràng nên nghỉ ngơi sớm, nhưng ông   tài nào thuyết phục bản  phá lệ.
Đã sống gần hết đời trong căn biệt thự , lão Trương  một thói quen gần như ăn sâu  xương tủy –  khi  ngủ, nhất định  tự   kiểm tra từng ngóc ngách: từ vườn cây ngoài sân cho tới hành lang sâu hun hút, từ phòng khách đến bếp, thậm chí cả những ô cửa sổ ít ai lui tới. Chỉ khi tận mắt thấy  thứ  đúng chỗ,   bất kỳ dấu hiệu bất thường nào, ông mới  thể yên tâm  xuống, nhắm mắt mà  canh cánh trong lòng.
Ngay cả khi chân  thương, thói quen  cũng  thể  gạt bỏ.
Tô đổng ban nãy  dặn ông nên nghỉ ngơi sớm, nhưng ông  rõ: nếu  tự   một vòng, ông sẽ   ngủ nổi. Lồng n.g.ự.c như  đá đè, gan ruột cứ râm ran bất an. Nhất là dạo gần đây, trong nhà liên tiếp xảy  chuyện chẳng lành— dùng trực giác của một  già   qua những năm tháng tang thương tới  , ông  cứ  cảm giác âm tà lởn vởn, mùi xú uế trong gió đêm mỗi lúc một dày. Không cẩn thận, chỉ sợ thứ gì đó sẽ lẻn  từ khe cửa, len qua bóng tối mà nuốt trọn một  đang ngủ say.
Ông    , nhưng trong lòng   dự cảm mơ hồ.
Và càng như thế, ông   càng  kiểm tra cẩn thận từng chi tiết nhỏ nhất.
Ông  sợ ... một bước lơ là, sẽ đổi lấy một đêm đầy mộng dữ.
Nga
Thu dọn xong, lão Trương mở cửa bước , đèn pin trong tay phát  vầng sáng mờ đục, lờ lững như đom đóm cuối mùa.
Biệt thự về đêm thật tĩnh lặng, như thể  bộ  gian   thời gian đóng băng  giữa một nhịp thở.
Phòng khách, một chút ánh sáng dìu dịu từ chiếc đèn bàn soi tỏ trong bóng đêm,  vật dụng đều  sắp xếp ngay ngắn, trật tự đến mức bất kỳ một sự xê dịch nhỏ nào cũng  thể  nhận .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/240.html.]
Ngoài sân, gió đêm lùa nhẹ qua những tán lá, khiến vườn cây khẽ xào xạc. Mùi cỏ non pha trộn với hương đất ẩm tạo thành thứ  khí  mát mẻ  u uẩn.
“Bên  cỏ dại  dọn sạch… bên  luống hoa cần sửa sang …”
Lão Trương    lẩm bẩm, ánh đèn pin cũ kỹ  tay quét ngang mặt đất. Ánh sáng yếu ớt  lướt qua từng phiến đá lát đường, rọi lên những nhánh cỏ héo khô và bóng cây lặng thinh lay động như hồn ma  gác trong đêm. Từng bước chân ông  vang lên rõ ràng, khô khốc
Và đúng lúc —
Loảng xoảng! Loảng xoảng!
Âm thanh sắc lạnh, chát chúa như tiếng kim loại va đập, xé toang màn tĩnh mịch. Lão Trương giật b.ắ.n , bàn tay đang cầm đèn pin bất giác run nhẹ, ánh sáng trong tay loạng choạng.
Ông   sững trong một giây.
“Tiếng gì ?” – Giọng  của ông  trầm xuống,  lớn nhưng rõ ràng là đang dồn nén hoảng loạn.
Ông  lập tức hướng đèn pin về phía sân  – nơi chiều nay ông  và    dựng tạm một cái chuồng lưới nhỏ,  chỗ ở tạm thời cho mèo đen và gà trống  hỗ trợ đánh đuổi thứ đồ âm tà đeo bám Tô gia .
Không cần suy nghĩ nhiều, lão Trương bước nhanh về phía , ánh sáng đèn pin chao đảo rọi lên con đường gập ghềnh lát đá. Gió đêm bất chợt nổi lên từng đợt lạnh rợn sống lưng, cuốn phăng lời lẩm bẩm quen thuộc trong cổ họng ông  ,  bằng một sự căng thẳng  lời, như sắp  điều gì đó vượt ngoài dự đoán.
Khi ông  rẽ qua khúc hành lang tối, ánh sáng  quét đến chỗ cái chuồng tạm, thì—
Loảng xoảng! Loảng xoảng loảng xoảng!
Tiếng động càng lúc càng hỗn loạn, như  thứ gì đó đang điên cuồng đập phá, dữ dội đến mức tưởng như sắp nổ tung . Trong tích tắc , trong đầu lão Trương đột nhiên lướt qua một suy nghĩ : một cơn ác mộng  trồi lên khỏi mặt đất.