Dưới ánh đèn pin chập chờn như sắp cạn kiệt, hình ảnh phía  khiến sống lưng lão Trương lạnh toát.
Mèo đen từ lúc ở trong đó vẫn luôn yên yên tĩnh tĩnh, Vậy mà giờ đây, cả cơ thể nó như  lột khỏi lớp vỏ trấn tĩnh, hóa thành một khối hoảng loạn tột cùng. Móng vuốt bật  như lưỡi d.a.o bén, liên tục cào rách  thanh sắt, tạo nên từng tiếng ken két rợn óc, đến mức đầu móng tóe cả máu. Máu nhỏ xuống nền gạch, lẫn  bụi đất và mùi cỏ đêm, khiến mùi tanh thoang thoảng bắt đầu trở nên nồng nặc.
Đôi mắt mèo, vốn vàng hổ phách, giờ co rút thành hai khe mảnh, ánh lên sắc lục lạ thường –   thứ ánh sáng phản quang thông thường của loài mèo, mà là thứ ánh  vặn xoắn đến kỳ dị, như  chạm đến tận cùng bản năng sinh tồn, như  một thứ gì đó – vô hình, lạnh lẽo, âm tà – đ.â.m xuyên qua lớp vỏ ý thức.
Cả  nó gập  thành một khối cong vòng, từng sợi lông dựng ngược lên như rễ gai kim loại. Miệng nó rít lên tiếng âm cao, the thé, đứt quãng như tiếng kim khí  kéo ngang mặt đá. Âm thanh   giống tiếng mèo, càng  giống tiếng sống – nó giống như tiếng của thứ gì đó từng  bóp nghẹt,  bỗng dưng  giải thoát –  thống khổ,  khát máu.
Gà trống khi đối mặt với tà vật dũng mãnh là thế lúc  giờ cũng mất kiểm soát. Nó xù lông,   run rẩy, đôi cánh đập loạn xạ  lưới thép, khiến lông văng  như thể  lột sống. Hai con mắt của nó đỏ sậm, như đông máu.  điều khiến   rợn tóc gáy   ánh  , mà là nơi nó  –    trống rỗng – nơi chẳng ai thấy  gì, nhưng  đủ khiến nó kêu lên từng hồi thê thiết.
Mỏ nó há rộng, âm thanh phát   còn là tiếng gáy, mà là thứ âm thanh khàn đặc, méo mó, mang theo một loại cuồng loạn đầy tuyệt vọng – như thể đang cố xua đuổi một thực thể nào đó  thuộc về thế giới , nhưng   sát ngay  mặt nó, thở  từng sợi lông tơ và cắn  tim nó từng ngụm một.
Mùi tanh trong  khí dần trở nên nồng nặc, chẳng rõ là từ vết m.á.u do mèo tự cào chính ,  từ thứ tà khí vô hình đang len lỏi qua từng kẽ sắt chuồng, từng kẽ móng chân, từng sợi lông, thấm  tận tim não hai con vật.
“Đói bụng ?” Lão Trương vội rọi đèn kiểm tra.
Lão Trương bất giác lùi  một bước, tim đập mạnh đến mức lồng n.g.ự.c run lên.
“Đói bụng ?” Ông  rọi đèn  trong chuồng: nước còn đầy, thức ăn vẫn nguyên vẹn –     động tới.
“Làm   chứ...”
Tô gia xưa nay  từng nuôi động vật, cho nên đối với trạng thái đột ngột của mèo đen và gà trống , ông        gì  .
 mà   chiếc chuống tạm , ông   thể khẳng định : 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/241.html.]
“Không  đói...”
Ông  thì thào, giọng khản đặc. Câu hỏi  kịp thành hình trong đầu thì một luồng khí lạnh  từ  gáy bò xuống sống lưng ông  như một con rắn lạnh lẽo, khiến ông  nổi cả gai ốc.
Không  đói. Không  đau.
Mà càng giống ... sợ.
Không – chính xác hơn – là kinh hoàng.
Hai "linh vật"  là do lúc đó ông chủ Lục  nên giữ  .
 mà , ngay cả thời điểm đối đầu trực diện với vật âm tà từng đeo bám Tô gia, chúng vẫn giữ  khí thế lao lên nghênh chiến,  hề tỏ  sợ hãi . Vậy mà bây giờ, trong một đêm tưởng chừng yên tĩnh – chúng  phát điên, gào thét như thể  mặt là một lò thiêu oan hồn.
Ông chủ Lục từng : “Mèo đen trấn quỷ, gà trống xua âm.”  giờ phút , hai vật   trấn cũng  xua – chúng  vây hãm bởi một thứ lớn hơn bản  . Một thứ mà cả trực giác sinh tồn lẫn thiên tính dị biệt trong m.á.u thịt của chúng đều phản ứng mãnh liệt. Không cần , ông Trương cũng hiểu – tà vật  hiện hình.
Mùi tanh ngày một dày đặc,   là từ móng mèo  là từ một tầng  khí nào đó đang  xé rách. Từng khe sắt của chuồng, từng kẽ móng, từng sợi lông đều  một lớp khí tức vô hình bao phủ – len  từng giác quan, thấm  tận não.
Lão Trương chợt nhận  : Hai con vật  – cùng  về một hướng.
Nga
Kêu lên .
Một tiếng so một tiếng thê lương .
Một tiếng so một tiếng càng khiến   sởn tóc gáy.