“Đại... đại thiếu gia?!”
Giọng Lão Trương vỡ vụn như cành khô giữa cơn bão.
  .
Là Tô Minh Hiên.
Không thể nhầm lẫn.
Người đang hung hãn đè nghiến Tô Lập Quốc xuống giường, dùng đôi tay trắng bệch như xác thủy táng mà siết chặt lấy cổ lão gia của ông  — ai khác, chính là đại thiếu gia của ông  , Tô Minh Hiên.
Tô Minh Hiên đang bóp cổ chính ba ruột ,   sinh thành và nuôi dưỡng .
 , lúc  ,  cũng  thể  gọi bằng cái tên  nữa .
Đó là một thứ gì đó ...  khác .
Gương mặt  méo mó , vặn vẹo đến đáng sợ, tròng mắt chuyển sang màu xanh lục thẫm, đồng tử dựng  như mắt rắn,  còn nhân tính, chỉ còn tà dị, âm lãnh và sát khí hoàng dại mà cuồng bạo. Làn da  căng lên như  thứ gì bên trong kéo căng rách, như thể lớp da  chỉ là vỏ bọc mỏng manh che giấu một thứ tà vật đang trỗi dậy.
Hai cánh tay Tô Minh Hiên siết lấy cổ Tô Lập Quốc bằng một lực  tưởng, từng đốt ngón tay khớp  như càng kìm sắc bén đang quặp chặt lấy cổ Tô Lập Quốc , lão Trương thậm chí  ảo giác  còn   tiếng xương cổ của lão gia, âm thanh răng rắc rợn óc.
Tô Minh Hiên   ...  còn là “” nữa.
Tô Lập Quốc  thể hét lên, ông  há miệng trong vô vọng, cố gắng giành lấy chút  khí còn sót , nhưng  khí dường như  biến mất , lá phổi như  hút cạn. Mỗi nhịp thở chỉ là một cơn đau sắc lẻm chạy dọc từ cuống họng tới óc. Mắt trợn trừng, m.á.u rịn  khỏi hốc mắt,   co giật từng đợt, tay chân giẫy dụa yếu ớt , lúc   lí trí cùng bản lĩnh thường ngày của một doanh nhân thành đạt Tô Lạp Quốc  biến mất  còn sót  một chút gì , chỉ còn bản năng sinh tồn tuyệt vọng níu giữ sinh mệnh đang cạn dần.
Lão Trương gào lên  thành tiếng, miệng ông  run rẩy, nước mắt trào  vì kinh hoàng. “Đại thiếu gia... dừng tay… A…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/244.html.]
“Đại thiếu gia… dừng tay… a…”
Ông  cố lết tới,  thể như tảng thịt nát, chỉ  nhích  nửa tấc thì một cơn đau xé rách trùm lấy  . Từ phía  đầu, một dòng ấm nóng rỉ —dính nhớp, mằn mặn, đỏ tươi.
Máu.
Ông  đang chảy m.á.u đầu, và nhiều đến mức  còn nhận thức rõ mặt đất   là lạnh từ gạch đá  lạnh từ tử thần  chạm tới.
Thị lực ông  mờ dần, như  phủ bởi một màn sương dày đặc. Mọi thứ  mắt chỉ còn là những mảng màu u tối đan xen—là gương mặt gương mặt dữ tợn như quỷ vật của Tô Minh Hiên, là sắc tím bầm cùng ánh mắt như sắp tắt  ánh sáng của Tô Lập Quốc, là một vũng ác mộng loang  giữa  gian vốn dĩ  quen thuộc.
Một giọt nước mắt tiếp một giọt mắt trào  từ hốc mắt già nua của lão Trương .
Oan nghiệt !
Tô gia… rốt cuộc ... là  chọc trúng thứ gì a ...
  lúc lão Trương sắp  bi thương cùng tuyệt vọng nuốt chửng , thì chiếc điện thoại di động rơi bên cạnh  thể của ông  chợt vang lên , âm thanh sắc lạnh như phá vỡ cõi u minh .
Reng... Reng...
Lão Trương chớp mắt. Một luồng ý thức lờ mờ lóe lên, như mảnh sáng cuối cùng nơi đáy vực. Ông  nghiêng đầu, hướng ánh mắt,  màn hình điện thoại —ánh sáng nhấp nháy mờ mờ, hiện lên hàng chữ: Bảo an – Long Đằng Khê Cốc.
Nhìn thấy những chữ  , một tia ý thức mỏng manh còn sót  trong đầu lão Trương đột nhiên bừng tỉnh một hy vọng mong manh , như  sắp c.h.ế.t đuối  thấy cọng rơm cứu mạng giữa biển chết.
“Bảo an… kêu… bảo an...” – Lão lặp  lặp  trong tâm trí, như niệm chú cầu cứu.
Nga
Ngón tay ông  run rẩy, ướt máu, rướn tới màn hình. Một cái chạm lướt qua biểu tượng  máy.