Lão Trương  ấn  máy , trong điện thoại liền vang lên tiếng bảo an :
“Xin chào, Trương lão , xin  vì giờ  còn gọi  phiền ông…” – Giọng  vang lên  phần dè dặt – “Dưới cổng   tới. Anh  tự xưng tên Lục Phi,   chuyện khẩn cấp cần gặp Tô đổng…”
Đầu dây bên , chỉ  tiếng thở gấp gáp, nặng nề,  một tiếng gào khản đặc xé  khỏi cổ họng:
“Mau... tới ... cứu mạng...!”
Bảo an biến sắc, lắp bắp hỏi :
“Lão Trương ? Ông  gì? Xin nhắc …”
Chỉ còn tiếng rên rỉ đứt quãng vang lên , lặp  lặp  ngày càng yếu ớt .
“Cứu mạng... cứu... mạng...”
Rồi—im bặt.
.... Biệt thự  9 , mất kết nối .
Long Đằng Khê Cốc – Cổng chính
Đèn cổng vẫn sáng, nhưng gương mặt Lục Phi  tối sầm . Một luồng khí lạnh âm thầm dâng lên từ lòng bàn chân , len lỏi  từng thớ thịt, từng thớ thần kinh.
Lục Phi khẽ nheo mắt. Bảo an  rời tai khỏi ống ,  kịp mở miệng, Lục Phi   túm lấy cổ tay áo  , siết chặt, giọng trầm thấp mà vội vàng :
“Không  ! Bên   xảy chuyện! Có  cầu cứu, liên quan tới mạng ,  thể chậm trễ thêm  nữa !”
Là một  con của một gia tộc chuyên giám định và thu thập tà vật qua bao thế hệ , sự mẫn cảm với những dị động quỷ dị—nhất là loại khí tức c.h.ế.t chóc xen lẫn oan lệ  , những bất thường liên quan đến tà vật  ắn âu  trong m.á.u , trở thành bản năng truyền đời của Lục gia .
Bảo an tái mặt. Mặc dù   rõ  bộ, nhưng đoạn cuối  thể mơ hồ nhận  tiếng cầu cứu run rẩy, tuyệt vọng.
Nga
Hắn vội vã :
“ dẫn  .”
Hai  bằng  tốc độ nhanh nhất đuổi tới biệt thự  9,  đó , trèo tường  .
“Oét —— Oét ——!”
Tiếng còi báo động đột ngột vang lên chói tai, như lưỡi d.a.o cắt xuyên đêm đen, khiến  khí tĩnh mịch trong biệt thự  xé toạc.
Hai bảo mẫu ngủ say  tiếng còi đánh thức,   cưỡng chế kéo  khỏi cơn mộng mị , còn đang   rõ chuyện gì đang xảy  . Họ hoảng hốt chạy từ trong phòng  , run rẩy hỏi:
“Làm  ? Xảy  chuyện gì ?!”
 Lục Phi   thời gian để trả lời, lúc  thời gian là mệnh ,  thể lãng phí  những chuyện ngoài lề. Hắn vội vàng lao thẳng lên tầng ba.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/245.html.]
“Dừng tay!!”
Cánh cửa phòng ngủ  bật mở, đập  mắt   là một cảnh tượng khiến m.á.u trong huyết quản cũng đông .
Tô Minh Hiên, gương mặt tái nhợt vặn vẹo, tròng mắt đỏ như máu, đôi tay trắng bệch đang điên cuồng siết chặt cổ ba —Tô Lập Quốc.
Người  sinh thành   ,  sắp  còn dấu hiệu sự sống. Mặt mũi tím tái, hai mắt trợn ngược, ngón tay bấu   khí một cách vô vọng .
Tô Minh Hiên  thấy âm thanh ở cửa ,  đầu   .
Đôi mắt  đỏ ngầu như m.á.u tụ, ánh  đờ đẫn .
Khóe miệng  nhếch lên thành một nụ  méo mó, kỳ quái, cả cơ mặt  kéo đến vặn vẹo , trông méo mó , đáng sợ vô cùng.
Lục Phi chỉ liếc qua một cái—nhưng lập tức khựng .
Không  vì biểu hiện quái dị của Tô Minh Hiên.
Mà là vì thứ đang ngọ nguậy  lưng .
Trong mắt  bình thường,  lưng Tô Minh Hiên chẳng  gì ngoài bóng tối.  với ông chủ đương nhiệm của Tà Tự hào , tà vật     nơi che đậy.
Ngay phía  gáy Tô Minh Hiên, một cái bóng đen mảnh dài đang trườn .
Như một sợi xích sống ngoằn ngoèo, nó uốn lượn từng tấc,  lắc lư,  trườn về phía , như một con rắn độc mới chui  khỏi miệng vực âm ti.
Dài hơn một mét.
Thân thể mảnh khảnh, phủ vảy sáng lên sắc hắc kim lạnh lẽo  ánh đèn yếu ớt.
Đôi mắt nhỏ bé đỏ sẫm, lóe lên tia sáng tàn độc, khóa chặt lấy Lục Phi, như thể , ... nó  : Lục Phi  thấy nó .
Là nó !
Chính là nó !
Con rắn nhỏ !
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Lục Phi .
Lòng bàn tay  theo bản năng siết chặt thành nắm đấm, khớp ngón tay trắng bệch.
May mắn...
May mắn    bỏ qua.
Nếu như lúc ,  chỉ  sơ qua lớp vỏ rắn mà  cẩn thận đối chiếu chi tiết đặc thù .
Chỉ sợ hôm nay, tà vật  ung dung mượn xác thoát , gieo họa nhân gian thành công.