Lục Phi Không cho phép  chần chừ dù chỉ một nhịp thở,  lập tức rút con d.a.o găm  từ răng chó mực treo bên thắt lưng, Ánh thép lấp loáng  ánh đèn lạnh lẽo, phản chiếu khuôn mặt cương nghị  gợn sóng của . 
Dùng con d.a.o đó , cắt qua ngón giữa của chính  , máu tươi "phụt" một chút b.ắ.n  , m.á.u tươi phun  một vệt đỏ sẫm, như cánh hoa nở rộ bạo liệt trong  khí ngột ngạt. 
Tinh huyết  thấm ướt lưỡi dao, một luồng dương khí đậm đặc bỗng cuồn cuộn dâng lên quanh  con d.a.o găm, sắc bén , và hừng hực sát khí đối với thứ tà vật đang lộng hành .
Ánh mắt Lục Phi lạnh lẽo quét về phía , giọng  vang lên trầm thấp :"Tà vật nửa vời,  kịp hoá hình  vọng tưởng tổn thương  sống?  là  mơ giữa ban ngày." 
 lời còn  dứt, phía  lưng Tô Minh Hiên — nơi tà khí quẩn quanh — một bóng đen đột ngột b.ắ.n . Con rắn nhỏ há miệng rộng đỏ lòm, lao tới với tốc độ nhanh đến mức khó mà phân biệt bằng mắt thường. Trong khoảnh khắc đó, sát khí âm lãnh bủa vây, như thể một khe nứt của địa ngục  hé mở, phả  từng đợt gió c.h.ế.t rợn .
Ngay trong khoảnh khắc bóng đen như thiểm điện lao tới, Lục Phi  hề do dự. Ngón tay  mở , vung mạnh một nắm tro hương âm dương giấu sẵn trong tay áo.
Thứ tro    loại tầm thường —  thu thập từ những nén nhang bách gia  qua nhiều đời khói lửa, chắt lọc bao nguyện vọng, sinh tử, hỉ nộ ái ố của  trần. Qua tay  điều chế, chúng  luyện hóa thành dạng tinh mịn nhất, trở thành khắc tinh tuyệt đối đối với những linh thể tà ám sinh  từ u oán và âm niệm.
Tro hương tung bay trong  khí, nhẹ bẫng như khói,  âm thầm đan kết thành từng sợi tơ mỏng manh nhưng kiên cố. Chúng quấn lấy con rắn như một tấm lưới vô hình, nhấn chìm nó trong màn khói mịt mờ mang theo  thở thâm trầm của âm giới.
Trong nháy mắt, đôi mắt đỏ ngầu của xà linh — vốn hung dữ như dã thú — bỗng lóe lên vẻ hoang mang.
Cơ thể đang lao đến như đạn xé gió đột ngột khựng  giữa  trung, như thể  một bàn tay vô hình tóm lấy gáy, ghìm chặt.
Áp lực  gian xung quanh rắn lên, âm thanh xung quanh như  nuốt chửng, chỉ còn tiếng tim đập nặng nề vang vọng trong đầu ông chủ Lục.
Chính là lúc !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/246.html.]
Ánh mắt Lục Phi chớp lên tia sắc lạnh. Bàn tay  siết chặt cán d.a.o găm.
Hắn lao tới, nhanh nhẹn nhưng dứt khoát, cơ bắp   căng chặt.
Mũi d.a.o  nhắm thẳng  "bảy tấc"   con rắn — điểm chí tử đối với loài linh xà    hóa hình.
"Bảy tấc" đối với rắn là chỗ hiểm yếu nhất   thể nó,  còn gọi là "điểm tử huyệt",  đ.â.m trúng liền c.h.ế.t ngay tại chỗ .
Trong truyền thuyết phong thủy – trừ tà,   tin rằng: đối với xà linh , "bảy tấc"  chỉ là điểm sinh tử mà còn là nơi tụ khí, tích tụ tà niệm và sinh mệnh lực, một nhát trúng đích,  bộ hồn thể lập tức tan thành tro bụi.
Hắn  đòn.
Nga
Dao găm xé gió, thẳng như một mũi tên bạc, lạnh lẽo mà chuẩn xác.
Ánh thép lóe lên giữa bầu  khí nồng nặc tử khí, nhắm thẳng về phía điểm bảy tấc   thể xà linh .
Toàn bộ hành động  diễn  chỉ trong một cái chớp mắt.
Nội tâm Lục Phi lúc  trầm  đến tột cùng, trong đầu   còn chỗ cho cảm xúc — chỉ  sự tập trung tuyệt đối, sự quyết đoán lạnh lùng .
Một nhát , hoặc là thắng tuyệt đối, hoặc là thất bại  phần.
Thế nhưng—