Một lúc lâu sau, khi thần trí đã dần khôi phục, cảm giác mơ hồ tan đi như khói mỏng, Tô Minh Hiên rốt cuộc cũng phân biệt được đâu là thực tại, đâu là ác mộng.
Trước mặt hắn, ánh đèn trắng nhợt lạnh lẽo phản chiếu lên khuôn mặt người đàn ông đứng sừng sững — khuôn mặt quá đỗi quen thuộc, nhưng giờ phút này lại xa lạ đến rùng mình.
Hắn run rẩy gọi, giọng nghẹn trong cuống họng:
"Ba...?"
Âm thanh yếu ớt kia chưa kịp tròn chữ, một tiếng quát nặng nề đã như lưỡi d.a.o lạnh, thẳng tay c.h.é.m vỡ lớp phòng hộ mỏng manh của hắn.
"Đừng gọi ta là ba!"
Tô Lập Quốc lạnh lùng thốt ra từng chữ, giọng nói như nước đá va đập, hung hãn tạt thẳng vào mặt đứa con trai mình từng cưng chiều. Trong ánh mắt ông, không có lấy một tia mềm lòng, chỉ có lửa giận cháy bùng dưới đáy vực băng giá.
Tô Minh Hiên giật mình như bị điện giật, hoảng loạn chống tay ngồi dậy. Ánh mắt hoang mang đảo qua bóng hình lạnh lùng của ba mình, lại quét sang Lục Phi đang đứng bên cạnh.
Sự hỗn loạn trong lòng dâng cao đến đỉnh điểm, hắn lắp bắp:
"Ba... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con... con không nhớ gì cả..."
Tô Lập Quốc nheo mắt, cặp đồng tử tối sầm lại như đáy giếng chết, từng bước tiến lên, áp lực khủng khiếp đè nén như muốn ép cho Tô Minh Hiên nghẹt thở.
Nga
"Con còn mặt mũi hỏi ta 'xảy ra chuyện gì'?"
Giọng nói của ông ta lạnh lẽo đến cực hạn, từng chữ rơi xuống như nhát búa tàn nhẫn đập thẳng vào tim:
"Ta – Tô Lập Quốc – suýt nữa mất mạng trong tay đứa con trai ruột mình đấy, chuyện này có tính không?"
“Cái gì…?”
"Không thể nào..."
Toàn thân Tô Minh Hiên như hóa đá. Mặt hắn trắng bệch không còn giọt máu, mồ hôi lạnh thấm ướt gáy áo. Hắn gấp gáp lắc đầu, cổ họng nghẹn lại như bị ai bóp chặt, nặn ra từng câu đứt quãng:
"Ba... ba nói gì vậy? Sao con có thể... làm hại ba? Con... đánh c.h.ế.t con cũng không dám bất kính với ba..."
"Không nhớ?"
Tô Lập Quốc khẽ cười, nhưng nụ cười đó còn tàn độc hơn cả phẫn nộ. Ánh mắt ông ta sắc như lưỡi d.a.o mổ xẻ, soi rọi tận sâu linh hồn đang run rẩy của Tô Minh Hiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/254.html.]
Và rồi, ông ta hỏi, giọng trầm thấp như tiếng gầm gừ của thú săn mồi nơi rừng sâu:
"Vậy con trả lời đi — trong phòng con, rốt cuộc đang giấu 'thứ' gì?"
Một câu hỏi đơn giản, nhưng lại như tiếng chuông tang giữa đêm tối, vang dội, lạnh lẽo, đập thẳng vào n.g.ự.c Tô Minh Hiên.
Toàn thân hắn run lên. Bàn tay vô thức siết chặt lấy mép chăn, móng tay bấu sâu vào vải đến bật máu. Hắn muốn ngẩng đầu lên đối diện, nhưng cổ cứng đờ như bị khóa lại. Đôi môi khô khốc run rẩy, phát ra tiếng thì thào yếu ớt như muỗi kêu:
"...Không... không có gì cả..."
Một lời chối cãi vụng về, yếu ớt đến mức chính bản thân hắn cũng nghe ra sự chột dạ trong đó.
"Bốp!"
Một tiếng tát vang lên như sấm rền xé toang bầu không khí ngột ngạt.
Tô Minh Hiên bị đánh lảo đảo, ngã nhào khỏi ghế salon, ôm lấy má sưng đỏ, cả người run rẩy không dám phát ra một tiếng rên. Không khí lạnh thấu xương, nỗi sợ như móng vuốt thép siết chặt lấy tim hắn, bóp nghẹt đến khó thở.
Tô Lập Quốc chỉ tay về phía hắn, ngón tay run rẩy vì phẫn nộ tột cùng.
Giọng ông ta gào lên, trầm đục như tiếng chuông tang báo tử:
"Hỗn trướng! Giờ phút này rồi mà con còn dám nói dối?! Ta – Tô Lập Quốc – sao có thể sinh ra thứ nghịch tử như con !"
Nỗi thất vọng thấm sâu vào từng câu chữ, đau đớn hơn bất kỳ nhát roi nào. Đó không chỉ là cơn giận bộc phát, mà còn là vết thương âm ỉ từ tận đáy lòng một người cha – khi tất cả kỳ vọng, yêu thương đặt lên vai đứa con, cuối cùng chỉ đổi lại một nhát d.a.o trí mạng.
Tô Minh Hiên quỳ rạp dưới đất, ôm đầu, thân thể co rúm như đứa trẻ vô lực trước cơn thịnh nộ của số phận.
Tô Lập Quốc hít sâu một hơi, nén lửa giận muốn thiêu đốt lý trí, giọng nói hạ thấp nhưng lại sắc nhọn như băng d.a.o cắt da:
"Ta cho con một cơ hội cuối cùng. Nếu còn dám giấu giếm nửa lời..."
Ông ta ngừng lại, đôi mắt đỏ ngầu, mỗi chữ sau đó như đinh đóng xuống ván tài:
"...thì lập tức thu dọn đồ đạc, cút ra khỏi Tô gia!"
"Ta cũng coi như chưa từng có đứa con như con!"
Trong góc phòng, Lục Phi đứng trầm mặc, ánh mắt sâu thẳm như giếng cổ hun hút, quan sát toàn bộ sự việc. Gia đình hắn làm nghề này lâu lắm , bản thân hắn cũng từng đi theo ông nội đến thật nhiều nơi , chứng kiến thật nhiều sự việc sau khi hoàn tất quá trình thu tà vật, và cũng nhận ra: có những thứ, một khi đã vấy bẩn, sẽ để lại dấu vết không thể xóa nhòa trong linh hồn con người.
Và cái gọi là "hối hận" — đôi khi, cũng không đủ để làm lý do viện cớ cho một linh hồn đã từng bị quỷ dữ chiếm đoạt.