Tiệm Cầm Đồ Âm Dương - 255

Cập nhật lúc: 2025-04-27 06:57:30
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Câu nói như nhát d.a.o cuối cùng đ.â.m vào lớp phòng bị mỏng manh của Tô Minh Hiên.

Một công tử ca quen sống trong nhung lụa như hắn , ngoài việc ăn chơi trác táng ra chẳng biết làm gì — nếu rời khỏi ánh hào quang Tô gia, hắn còn có thể chống đỡ nổi một ngày hay không?

Trong khoảnh khắc, hai chân mềm oặt, thân thể hắn lảo đảo quỳ xuống, từng bước bò về phía Tô Lập Quốc như một kẻ c.h.ế.t đuối tuyệt vọng bằng mọi cách bám víu lấy cọng rơm cuối cùng. Hắn run rẩy nói :

"Ba... con... con nói... con nói hết..."

Hắn cắn răng, mặt trắng bệch , ánh mắt dại ra như đang lục tìm trong trí nhớ những mảnh ghép ký ức kinh hoàng mà mê muội.

"Đó... là một cô gái..." — hắn rít ra từng chữ, khó khăn như đang bóc tách từng lớp ký ức — "Cô ấy rất đẹp... đẹp đến mức... không thật..."

"Là vào một buổi tối , cô ấy đột ngột xuất hiện trong phòng con. Con còn tưởng là bảo mẫu mới tới ...”

Bộ dáng cô gái ấy ước chừng chỉ 17 18 tuổi , da thịt mịn màng như sương mai, gương mặt ngây thơ tới mức tạo cảm giác chỉ cần chạm vào cũng có thể tan ra thành nước.. 

Nhưng mê hoặc nhất, lại là đôi mắt kia.

Đôi mắt biết nói, biết câu hồn. Ánh nhìn ấy như sợi chỉ đỏ, không cần dây dưa cũng thít chặt lấy linh hồn hắn, khiến bao dục vọng đều như được khuếch đại lên rất nhiều lần , rồi vỡ tung ra .

Sau đó , hắn thật sự đã không kiềm được,

Thân thể cô ấy như không xương, mềm mại , lại gắt gao quấn lấy hắn, lôi hắn rơi vào một vực sâu khoái cảm.

Khiến hắn vừa có cảm giác thấm lạnh vừa có cảm giác say mê.

Khiến hắn như điên như loạn.

Dù bản tính vốn phóng túng, nhưng Tô Minh Hiên chưa bao giờ trải qua thứ lạc thú nào vừa ngọt ngào vừa đáng sợ như thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/255.html.]

Sáng hôm sau tỉnh lại, giường chiếu lạnh tanh. Không một dấu vết. Không một tiếng động. Cả căn phòng tựa như chưa từng có ai xuất hiện.

Hắn vội vã tìm lão quản gia để hỏi, nhưng ông ta nói trong nhà không hề có bảo mẫu mới đến, càng không có người như hắn miêu tả.

Hắn cảm thấy buồn bã mất mát vì suy nghĩ tất cả những gì hắn trải qua đêm qua chỉ là giấc mơ .

Ai ngờ , tối hôm đó , khi đẩy cửa phòng ra , hắn lại nhìn thấy cô gái kia , nằm trên giường của hắn , đối với hắn cười quyến rũ , vặn vẹo thân hình bày ra bộ dáng gợi cảm nhất trước mặt hắn , như mời lại như gọi .

Trước sự mê người này , trong đầu hắn trống rỗng , những câu hỏi như cô là ai , ở đâu tới , mục đích là gì , tại sao lại ở trong phòng hắn đều trở thành gió thổi mây bay , mà gió đã thổi tới , thì tất nhiên là mây bay cái vèo , không còn một cái bóng.

Nga

Trong khoảnh khắc ấy, Tô Minh Hiên như một con thiêu thân nhào tới ngọn lửa.

Lại một đêm mất hồn.

Từ đó, đêm nào hắn cũng tìm thấy cô gái ấy chờ sẵn trên giường. Không cần nói, không cần đợi, chỉ cần một ánh nhìn, một cử động nhỏ, là hắn đã chìm sâu vào cơn mê hoan lạc.

Hắn dần dần nghiện. Cảm giác mê loạn ấy, sự mềm mại, sự quyến rũ ma mị ấy... từng chút, từng chút ăn mòn lý trí của hắn, như xà độc thấm vào máu.

Đến mức... hắn đã không còn phân biệt đâu là thực, đâu là mộng, cũng không thể tự kìm hãm cảm giác mê loạn ấy, mặc cho bản thân sa vào, thả lỏng tận hưởng. Dần dà, hắn đã chẳng buồn bận tâm thiếu nữ kia là ai—chỉ biết một đêm lại một đêm , tuyệt đối không thể rời xa thân thể mềm mại kia .

Cho nên, tối nay hắn .... mới viện cớ từ bệnh viện trở về gấp.

Tô Minh Hiên vừa dứt lời , không khí trong phòng đặc quánh như đông cứng lại. Câu chuyện của hắn giống một đoạn ghi chép những chuyện quỷ dị dân gian trong quyển "Tử Bất Ngữ ", những ghi chép xưa cũ từng bị coi là tà thư không tiện truyền lậu . Mỗi chi tiết đều u ám rờn rợn, đẫm mùi âm khí, quẩn quanh giữa ranh giới thực – ảo, sinh – tử, mang đậm màu sắc u ám, tà dị, huyễn hoặc, đôi khi trộn lẫn yếu tố trụy lạc, báo ứng, tà đạo, nhưng đều sẽ gợi lên thứ cảm giác vừa thèm khát, vừa rợn người..

Nhưng thứ đáng sợ nhất — không phải câu chuyện hắn kể.

Mà là ánh mắt hắn lúc này.

Trong ánh mắt ấy... không có một tia hối hận.

Chỉ có luyến tiếc. Một sự luyến tiếc sâu sắc, bệnh hoạn, giống như một kẻ đã uống phải rượu độc mà lại thèm khát được uống thêm.

Loading...