"Biết sai?"
Giọng Tô Lập Quốc trầm như sấm gầm, nhưng giấu  đó là một tầng tuyệt vọng lạnh lẽo.
Ông   đứa con trai mà  từng ôm nhiều kỳ vọng — giờ đây chỉ còn là một kẻ thất bại, một cái xác  thở.
Ông nặng nề thốt : "Biết rõ đối phương bất thường,  vẫn thả lỏng bản , để dục vọng che mờ lý trí... Con  chỉ ngu xuẩn, mà còn nhu nhược đến đáng khinh."
Tô Lập Quốc  Tô Minh Hiên , trong lòng ngổn ngang  nhiều suy nghĩ , nhưng càng nhiều là một nỗi tiếc nuối — tiếc là ông  sinh  một   hình, mà chẳng  hồn; tiếc là con trai ông  tâm mà  vững chí,  chí mà chẳng chịu thành . Cũng như cầm một thanh sắt , đem  lò nung cả đời, mà mãi chẳng luyện nên nổi một lưỡi d.a.o  hồn.
“Con mất dạy,  của cha.”
“Ta c.h.ế.t  đáng tiếc, nhưng nếu là bởi vì việc  , mà  bộ Tô gia  gánh chịu hoạ diệt vong ..."
Nga
Tô Lập Quốc  mới trải qua một trận tai ương,  thể còn  kịp bình phục  , giờ   cơn giận dồn nén đến mức bốc hỏa, khiến lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, như  lửa đốt trong tim, hô hấp cũng trở nên nặng nề, khó nhọc.
Lục Phi thấy thế , vội bước tới trấn an Tô Lập Quốc :
"Tô đổng, xin hãy bình tĩnh. Hãy    một câu."
Giọng   cao, nhưng dứt khoát như một chiếc móc thép, móc  tầng lý trí cuối cùng của    mặt.
"Đứng từ góc độ của  mà xét : chuyện  , thực sự...  thể   đổ lên đầu Tô thiếu gia."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/257.html.]
Ánh mắt ông chủ Lục lướt qua Tô Minh Hiên đang quỳ sụp, lạnh lẽo nhưng cũng hàm chứa một tia thấu hiểu sâu kín.
"Con rắn nhỏ đó, từ khi bắt đầu,  nhắm trúng Tô thiếu gia."
Tô Lập Quốc siết chặt nắm đấm, cả  như phủ một tầng sương lạnh. Ông  nghiến răng: “Ruồi bọ  đậu trứng lành. Nếu trong lòng thằng nhóc    dục niệm,  dễ dàng  sắc dục huân tâm ,     yêu vật đeo bám? Nó ... nó chính là tự chuốc lấy! Không ai ép nó sa đọa!"
Lục nhẹ nhàng lắc đầu, trong ánh mắt toát  sự bình thản  hợp với tuổi :
"Ông   sai... nhưng đó cũng chỉ là một phần ngọn mà thôi." .
"Bản tính con ,  tà vật, vốn cực kỳ yếu ớt. Chỉ cần một khe hở nhỏ, một tia d.a.o động, là đủ để yêu khí thừa cơ nhiễm nhập.”
Đôi mắt , trong ánh sáng ảm đạm, như phủ một lớp tro lạnh:
“ từng theo ông nội  nam  bắc , giám định và thu phục  ít món đồ  chứa tà khí , cũng tận mắt thấy   vì sở hữu một mảnh ngọc vỡ, chỉ còn dính một chút tà khí , mà nửa đêm tự thiêu trong ảo giác điên loạn, cũng tận mắt thấy kẻ vì một bức họa dính máu,  ác vật nhập hồn, cả đời sống   , c.h.ế.t  thành quỷ. Bọn họ –  khi sa ngã – đều là những  thường ngày cẩn thận, tỉnh táo, thậm chí còn là những kẻ tự phụ về lý trí và bản lĩnh của  .”
Hắn  khẽ, nhưng trong tiếng   chỉ  lạnh lẽo và khinh miệt:
“Thế nhưng , yêu vật , đặc biệt là xà yêu, giống như trời sinh là để trở thành khắc tinh của con  , bản tính của chúng từ khi bắt đầu  thiên về dụ hoặc. Đặc biệt là xà yêu — vốn sinh  để gieo rắc mê loạn. Nó  cần nhiều, chỉ cần một khe hở nhỏ trong lòng : một chút khát vọng, một tia dục niệm, một vết thương  lành... Cũng đủ để chui , khuếch tán, thôn tính."
"Trên đời ,  tự xưng thanh tâm quả dục nhiều  kể xiết.  đến khi đối diện với cám dỗ chân thực—với dục vọng  gợi lên , trỗi dậy từ nơi sâu thẳm thì  mấy ai giữ  tỉnh táo? Một khi  lún , dù chỉ một bước thôi, cũng như dẫm lên bùn lầy — càng giãy giụa, càng chìm sâu."