Ánh mắt Lục Phi đảo qua Tô Minh Hiên đang quỳ rạp, rồi dừng lại ở trên người Tô Lập Quốc đang gắng sức che giấu sự thất vọng cháy âm ỉ sau vẻ ngoài giận dữ. Hắn hơi nghiêng người, giọng nói trầm thấp như tiếng gõ tang trong đêm khuya, từng chữ từng câu rơi xuống nặng nề:
"Chỉ dựa vào việc bị yêu vật ám thân, không thể rửa sạch mọi lỗi lầm. Nhưng cũng không thể đơn giản đổ hết tội lên đầu con người."
Nga
Hắn ngừng lại, ánh mắt tối đi, tựa hồ nhìn xuyên qua căn phòng lạnh lẽo để thấy vô số những linh hồn từng bị vấy bẩn. Rồi, Lục Phi chậm rãi nói tiếp:
"Ngay cả Dương đại sư — một nhân vật tu hành mấy chục năm trong huyền môn, tâm chí đã được luyện thành cứng cỏi hơn thép — cũng bị xà mẫu lừa gạt, sa vào mê lộ."
"Huống chi là Tô thiếu gia , một người thường, nhưng trong mắt tà vật , anh ta lại là miếng mồi béo bở nhất. Không bị chọn mới là điều kỳ quái."
Bên ngoài cửa sổ, một cơn gió lạnh thốc vào khe cửa khô khốc, mang theo mùi ẩm mốc nặng nề.
Không khí trong phòng dường như cũng bị gió cuốn cho u ám thêm vài phần.Lục Phi thu ánh mắt, giọng càng trầm xuống:
"Muốn trách, thì trách loài người sinh ra đã có dục niệm. Muốn oán, thì oán lòng người không đủ kiên cố. Cho nên , mới có thể hấp dẫn tà linh đến vậy ."
Hắn ngừng một nhịp, ánh mắt lướt qua Tô Minh Hiên đang quỳ rạp, rồi lặng lẽ dừng lại trên gương mặt cứng đờ của Tô Lập Quốc.
"Trong câu chuyện này, Tô thiếu gia... tuy đáng trách, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một kẻ đáng thương bị định mệnh xô đẩy vào vũng lầy. Là người bị hại."
Giọng hắn không hề mang theo thương hại, chỉ lạnh nhạt như một người ngoài cuộc nhưng có thể nhìn thấu được những mặt tối của nhân gian.
"Xà mẫu đã chết, nhưng dã tâm chưa dứt. Đứa con duy nhất còn sót lại – con rắn nhỏ kia – mang theo oán niệm bị cắt lìa mẫu thể, cùng bản năng sinh tồn và bản năng truyền thừa đã bị ép tới cực hạn."
"Thứ sinh linh đó... sẽ không bao giờ cam tâm tan biến. Nó sẽ bám riết lấy Tô thiếu gia, bằng mọi thủ đoạn: mê hoặc, thao túng tâm trí, ám thị, thậm chí—đoạt xác."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/258.html.]
Trong khoảnh khắc, không gian như chìm vào một lớp sương mờ lạnh buốt, mơ hồ phảng phất tiếng rắn trườn trên nền gạch lạnh.
Lục Phi chậm rãi nói tiếp, từng lời như lột trần bản chất của bi kịch:
"Nó không chỉ muốn báo thù. Mà còn muốn mượn thân xác Tô thiếu gia... để tiếp tục sống sót."
Hắn rũ mí mắt, giọng khàn khàn như thì thầm vào đáy linh hồn của người nghe:
"Đôi rắn đó, chẳng những mộng hóa thành người, mà còn toan tính bám rễ trong Tô gia, sinh sôi, dựng dục hậu thế."
"Để đạt được mục đích đó, điều kiện tiên quyết: Phải tìm được người có mệnh cách tương hợp."
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt lóe sáng như lưỡi d.a.o bén ngót:
"Và người đó, phải đang ở vào trạng thái yếu ớt nhất—tâm thần bất ổn, dục niệm bốc cao, dễ bị dẫn dắt."
Ông chủ Lục khẽ cười, nhưng nụ cười lạnh ngắt như băng giá:
"Mà Tô thiếu gia... hoàn hảo trùng khớp."
Lời lẽ của Lục Phi giống như bình thản chỉ ra: món đồ này khắp nơi đều là vết rạn nứt , nó sắp vỡ nát rồi , nhưng không phải vì món đồ ấy quá tệ, mà vì vốn dĩ, từ lúc sinh ra... nó đã mang theo mầm mống mục ruỗng.
Tô Minh Hiên ngây người.
Hắn không nghĩ tới... vào lúc này , người đứng ra nói giúp hắn sẽ là Lục Phi .
Một thoáng ấy, nội tâm hắn như có thứ gì đó lạ lẫm xuất hiện . Nhưng còn chưa kịp ấm lòng, đã bị thanh âm trầm trầm lạnh lẽo của ba đè nát mọi xúc cảm.