Lục Phi  ngờ, tin đồn về   lan nhanh đến .
Mới chỉ một ngày , cửa tiệm cầm đồ của    đẩy bật  một cách dữ dội.
RẦM!
Cánh cửa va mạnh  tường, tạo nên một âm thanh chói tai,  cả gian phòng rung lên một thoáng. Không khí vốn yên tĩnh bỗng trở nên căng thẳng, như thể  thứ gì đó vô hình theo luồng gió lạnh tràn .
Nga
Một bóng  cao gầy lao thẳng  bên trong. Hắn  thở dốc, từng ngụm  nặng nề như  chèn ép đến mức  thể hít sâu. Mồ hôi tuôn xuống như mưa, ướt đẫm cổ áo, nhưng sắc mặt  trắng bệch đến đáng sợ.
Giọng  khàn đặc cất lên, vỡ vụn như thể cổ họng   cào rách bởi kinh hoàng và tuyệt vọng:
“Lục Phi! Cứu ! Mau cứu  với!”
Lục Phi đặt quyển sổ  tay xuống, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua kẻ  xông . Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng.
Hắn  chằm chằm kẻ  xông , trong lòng  chút quen thuộc, nhưng khuôn mặt đối phương tiều tụy đến mức   thể nhận  ngay lập tức.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, kẻ đối diện gầy đến mức trơ xương, cơ thể như chỉ còn là một bộ khung yếu ớt  da bọc hờ hững. Hai má trũng sâu, quầng mắt đen kịt, đôi môi khô nứt, làn da tái nhợt như thể   rút sạch sinh khí.
Hắn nhíu mày, chậm rãi hỏi:
“Anh là…?”
 
Người  lảo đảo tiến thêm một bước, giọng gào lên đầy tuyệt vọng:
“Là ! Hổ Tử đây!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/60.html.]
Một tiếng nổ vang lên trong đầu Lục Phi.
Hổ Tử? Không thể nào…
Hổ Tử—    thể  nhận  ?
Hổ Tử là nhân viên của một tiệm đồ cổ trong phố đồ cổ , bề ngoài cao lớn, vạm vỡ, bả vai rộng như gấu, cánh tay rắn chắc như đá tảng. Khi   giữa đám đông, gã luôn là kẻ mở đường, khiến  khác  dè chừng bởi khí thế mạnh mẽ.
 giờ đây,   mặt    một  đàn ông cường tráng, mà là một kẻ tiều tụy đến mức đáng sợ, như thể chỉ còn là một cái xác  .
Hốc mắt hõm sâu, tròng mắt nổi đầy tơ máu. Đôi tay run rẩy như  thể kiểm soát. Móng tay bấu chặt  mép quầy, khớp xương lộ rõ  làn da tái nhợt.
Không giống như một  bệnh, mà giống một kẻ   thứ gì đó hút khô sinh khí,  vắt cạn từng giọt sức sống.
Không khí trong tiệm trở nên quỷ dị.
Bên ngoài, một cơn gió rít qua khe cửa, mang theo  ẩm nồng nặc mùi tanh.
Lục Phi cảm thấy  .
Hổ Tử  gặp  thứ gì?
“Nghe    thể thu phục tà vật, đúng ?”
Giọng  của Hổ Tử  lớn, nhưng lộ rõ sự hoảng loạn và bất an.
Gã run rẩy thọc tay  túi áo, rút  một đồng tiền cũ kỹ  ném phịch lên quầy, như thể  vứt bỏ một vật gì đó cực kỳ nguy hiểm.
“Anh mau xem giúp ! Thứ …   tà vật ?”