Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Tim Lục Phi đập lỡ một nhịp.
Quỷ c.h.ế.t đói là loài tham ăn nhất,  ăn thì  ngừng , mà nếu  ăn no, hậu quả  thể còn kinh khủng hơn việc để nó đói. Số đồ cúng đưa âm  liệu  đủ để thỏa mãn nó ? Hay chỉ là một ngòi nổ kích thích cơn thèm khát vô tận của nó?
Một dự cảm chẳng lành len lỏi  lòng Lục Phi.
Và , nỗi sợ  nhanh chóng trở thành hiện thực.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, tám chén đồ ăn   càn quét sạch sẽ,  còn lấy một hạt cơm sót . Thức ăn  biến mất theo kiểu  một linh hồn vô hình lấy , mà  nuốt chửng theo cách thô bạo nhất.
Hổ Tử—, thứ bên trong Hổ Tử—vẫn  dừng .
Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đờ đẫn, trống rỗng nhưng  ánh lên một tia đỏ ngầu quỷ dị. Ánh mắt    xung quanh, mà khóa chặt lên Lục Phi.
Chăm chăm.
Rồi,  chậm rãi…
Đầu lưỡi khô khốc, nhợt nhạt từ từ thò , l.i.ế.m dọc theo kẽ răng, như thể còn  vét  chút thức ăn cuối cùng mắc kẹt trong khoang miệng. Mỗi  đầu lưỡi trượt qua bề mặt răng, nó phát  những âm thanh rin rít khó chịu, như tiếng lưỡi d.a.o cùn cào  mặt đá.
Lục Phi cảm thấy cả  lạnh toát.
Cái  …
Không  ánh mắt của một  no bụng, mà là của một con thú săn mồi   kích thích bởi mùi m.á.u thịt.
Không thể chờ thêm nữa.
Lục Phi cắn răng, rút từ trong tay áo  một đồng tiền cổ,  dứt khoát ném xuống  mặt Hổ Tử.
Chỉ cần nó chịu nhận đồng tiền … thì coi như  chuyện kết thúc.
 nếu —
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/81.html.]
Kẻ tiếp theo  nuốt chửng  lẽ  chỉ là chén cơm  bàn nữa.
Dưới ánh đèn lay lắt, đồng tiền chạm đất, vang lên một tiếng khô khốc.
Lục Phi siết chặt nắm tay, ánh mắt sắc bén khóa chặt Hổ Tử, chờ đợi phản ứng của .
Chỉ cần  cúi xuống nhặt lấy đồng tiền !
 .
Hổ Tử    để mắt đến đồng tiền  chân. Hắn vẫn  đó, hai mắt đờ đẫn, miệng khẽ hé , để mặc cho dòng nước dãi nhớp nháp chảy dài xuống cằm,  nhỏ tí tách xuống mặt đất.
Lục Phi bỗng cảm thấy da đầu tê rần.
Nga
Không !
Hắn dè dặt lùi  một bước.
Cùng lúc đó, Hổ Tử động.
Một tiếng rít khàn khàn phát  từ cổ họng ,  như tiếng chó đói vồ mồi. Cả  lao thẳng tới, móng tay đen nhẻm chĩa  như móng vuốt, miệng há to đến mức tưởng chừng  thể cắn đứt cổ họng  khác.
Lục Phi phản ứng kịp thời, lập tức xoay  bỏ chạy.
“Rầm!”
Một tiếng động nặng nề vang lên  lưng.
Lục Phi  đầu —Hổ Tử  ngã sõng soài  nền đất!
Thân hình  vốn gầy gò, nhưng cái bụng căng tròn  khiến trọng tâm mất thăng bằng. Vì lao quá mạnh,  vồ trượt và đập mạnh xuống đất, tứ chi co giật như một con rối đứt dây.
Cơ hội!