Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
 
 
 
 
 
Lục Phi  chần chừ, lập tức rút từ trong tay áo  một ống tre, dốc thẳng chất lỏng bên trong xuống  Hổ Tử.
Là máu gà trống!
“A—!!”
Tiếng rú quái dị vang lên, chói tai như tiếng xé vải.
Hổ Tử co giật dữ dội, từng thớ thịt    run bần bật, như thể  thứ gì đó bên trong đang giãy giụa điên cuồng. Cái bụng căng phồng của  bắt đầu giật giật, méo mó một cách quỷ dị, tựa như  sinh vật nào đó sắp chui  khỏi cơ thể.
Mặt Hổ Tử méo mó vì đau đớn. Miệng  mở rộng đến mức quai hàm tưởng như sắp rơi .
Và —
“Oe—!!”
Một dòng chất lỏng đặc quánh phun  từ cổ họng .
Không  thức ăn.
Mà là một thứ sền sệt, đen ngòm, bốc mùi tanh tưởi đến mức khiến   buồn nôn. Những mảng nhầy nhụa trườn xuống nền đất, trông chẳng khác nào bùn lầy  đào xới lên từ đáy mộ. Trong chất lỏng , lờ mờ  thể thấy những mẩu xương nhỏ, những mảnh thịt vụn  thối rữa, như thể  tiêu hóa trong một cái bụng đói khát suốt trăm năm.
Nôn   ngừng.
Hắn nôn đến mức tưởng như cả ruột gan đều  trào  ngoài, đến khi trong bụng  còn gì để nhả, chỉ còn những tiếng nôn khan khô khốc vang vọng trong căn phòng.
Lục Phi nín thở, mặc kệ mùi hôi nồng nặc, vội vàng tiến lên, rắc một nắm hương tro  miệng Hổ Tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/82.html.]
Tro hương  chạm  đầu lưỡi, cơn nôn mới dần ngừng .
Nếu   thứ , e rằng  sẽ nôn đến mức lóc sạch cả nội tạng mà chết.
Nga
Lục Phi thở hắt , kéo Hổ Tử  xa khỏi đống chất bẩn, vốc một ít nước lạnh vỗ  mặt .
Mí mắt Hổ Tử run run.
Chậm rãi,  mở mắt .
Ánh mắt   còn tăm tối như , nhưng vẫn đượm vẻ hoang mang và sợ hãi.
Môi  run rẩy.
Câu đầu tiên thốt  là:
“Tiễn  …?”
Lục Phi lặng   hồi lâu.
Sau đó ...
.... lắc đầu.
Hổ Tử gầy gò, run rẩy như một cái xác khô  rút cạn sinh khí. Ánh mắt  vốn  mờ mịt, nay  càng thêm ảm đạm, như thể trong lòng  lường  kết cục bi thảm của chính . Giọng  khàn đặc, đứt quãng cất lên :
“ …  …  hết đường sống  ?”
Lục Phi chậm rãi lắc đầu, nhưng trong mắt  lóe lên một tia quỷ dị khó lường.
“Không. Ngược ,  vẫn còn  thể cứu.”
Nói đoạn,  móc từ trong tay áo  một đồng tiền cũ kỹ, bề mặt hoen rỉ, viền đồng   thời gian mài mòn nhưng vẫn tỏa  thứ khí tức âm trầm khó tả. Hắn đưa nó lên cao, để ánh sáng lờ mờ hắt lên bề mặt xỉn đen, giọng điệu chậm rãi, mang theo một sự chắc chắn đầy nguy hiểm:
“   , đồng tiền    thứ tà vật bình thường… Phải  là,  gặp  nó, cũng xem như vận khí  tệ. Đây chính là một món đồ  trời ưu ái.”
Hổ Tử  , thoáng chốc tưởng   lầm.