Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Hắn há hốc miệng, khuôn mặt vàng vọt như nến khẽ giật giật,   nên   nên .
“Anh …    vận khí ?” Hắn ho khan hai tiếng, trong cổ họng vẫn còn vương mùi hương tro nồng đậm, giọng  lắp bắp như sợ    câu gì  . “ suýt nữa  thứ quỷ quái  tra tấn đến chết,   bảo  may mắn? Nếu đây là vận may,  cho       ?  sẵn sàng tặng cho  , ngay bây giờ!”
Hắn  xong, giương đôi mắt tràn đầy tức giận  Lục Phi.
 Lục Phi chỉ , nụ  u ám mà thâm trầm, mang theo một nét gì đó khó nắm bắt.
“Anh    đem đồng tiền  cầm cho Tà Tự Hào   ?” Hắn nhẹ nhàng xoay xoay đồng tiền giữa các ngón tay, ánh mắt sáng quắc như  thấu điều gì đó mà Hổ Tử  kịp nhận . “Thứ  như ,  đương nhiên  từ chối.”
Dứt lời,  đưa tay đỡ Hổ Tử  dậy.
Hổ Tử ngẩng đầu  Lục Phi bộ dáng cao thâm khó đoán, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó hiểu.
Không hiểu ,  cảm thấy   vô tình trao  thứ gì đó…  đơn giản chỉ là một đồng tiền.
“Anh nghỉ ngơi  ,  dọn dẹp chỗ  .”
Lục Phi lên tiếng, giọng điệu bình thản,    cảm xúc gì đặc biệt.
Hắn nhanh chóng thu dọn những chén đĩa giấy, tàn tro và thức ăn cúng, bỏ  một chiếc bao nilon,  xúc một ít đất rải lên chỗ Hổ Tử  nôn, lặng lẽ che  dấu vết hỗn độn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/83.html.]
Mọi thứ trở  vẻ yên lặng ban đầu.
Mùi tro tàn vẫn vương vất.
Đất  chân vẫn ẩm và lạnh.
Dù nơi  vắng vẻ, nhưng rốt cuộc cũng là giao lộ. Nếu để nguyên như ,  qua đường bắt gặp hẳn sẽ thấy khó chịu.
Lục Phi   kiểu  câu nệ sạch sẽ, cũng chẳng  kẻ  vẻ đạo đức.    thích vì chuyện của  mà gây phiền toái cho  khác.
Nga
Đó là nguyên tắc của .
Và  luôn tuân thủ.
Dưới ánh đèn đường leo lét, Hổ Tử dựa lưng  cột đèn lạnh lẽo,  thở gấp gáp, mỗi  hô hấp như kéo theo cả sự sống sắp cạn kiệt. Toàn   rã rời, từng thớ thịt như  nạo sạch sức lực. Thế nhưng, khi  ngẩng đầu  Lục Phi, thấy bộ dáng Lục Phi vẫn bình thản như chẳng  gì xảy , trong lòng bỗng dâng lên một tia hy vọng mong manh.
“Lục Phi…  thực sự  thể sống sót ?” Giọng  khàn khàn, như một ngọn nến  gió, chực chờ tắt lịm.
Lục Phi liếc  , khóe môi khẽ nhếch lên, giọng   nhanh  chậm: “Đương nhiên.”
Một chữ dứt khoát,  chút do dự.
Hổ Tử  , trong lòng  dâng lên một nỗi bất an mơ hồ. Đối phương  vẻ quá chắc chắn, mà cái thế giới quỷ quái   đối mặt …  gì  thứ gì  thể nắm chắc ?