Hổ Tử bước tới, rút một điếu thuốc đưa qua, :
"Chú, còn nhớ ? Hôm nay chuyện hỏi thăm một chút."
Người đàn ông nhận lấy điếu thuốc, vắt lên vành tai hất cằm:
"Hỏi ."
Hổ Tử hắng giọng, chậm rãi mô tả:
"Trong thôn ông lão nào mặc đồ vải đen, mang giày nhựa màu lục, dáng khô gầy ?"
Người đàn ông trung niên nhíu mày:
"Ông lão ai mà chẳng gầy? Cậu rõ tên ."
" ông tên gì." Hổ Tử gãi đầu, cố gắng hồi tưởng vội vàng bổ sung: " cổ ông một vết đốm đen lớn, mu bàn tay cũng nhiều đốm đen."
Căn phòng bỗng chốc trở nên yên lặng.
Nga
Người đàn ông trung niên lập tức trả lời, mà chằm chằm Hổ Tử với ánh mắt kỳ lạ.
Không khí trong gian nhà nặng trịch, như một bàn tay vô hình bóp chặt lấy cổ họng .
Một lúc , ông chậm rãi hỏi, giọng điệu rõ vui giận:
"Cậu hỏi thăm để gì?"
Vừa thấy đối phương vẻ nhận đang tìm, Hổ Tử lập tức kích động, hai mắt trợn trừng, nghiến răng nghiến lợi:
“ tìm ông ...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/90.html.]
Lục Phi nhanh chóng cắt ngang, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo ý cảnh cáo:
“Chúng tìm ông để mua đồ cổ. Lần ông mang một món đồ đến cho bằng hữu của xem , nhưng lúc đó bọn vội nên kịp xem kỹ. Giờ để hỏi thêm chút chuyện.”
Nếu ông lão thực sự là trong thôn, mà đàn ông trung niên phát hiện Hổ Tử đến đây để tính sổ, thì thể sẽ bao che cho ông cùng thôn mà thật .
Nói xong, Lục Phi khẽ hất khuỷu tay thúc nhẹ Hổ Tử, hiệu đừng lộ chuyện.
Hổ Tử cũng phản ứng nhanh, vội vàng gật đầu liên tục:
“ đúng, bọn tìm ông để mua đồ cổ.”
Người đàn ông trung niên vội đáp, chỉ nheo mắt cả hai, sắc mặt càng thêm kỳ quái:
“Mua đồ cổ? Khi nào?”
“Mấy ngày . Chính là hôm ông chủ của đến nhà chú đó. Lúc chờ bên ngoài, ông lão mang một món đồ tới, hỏi thu .”
Nghe đến đây, sắc mặt đàn ông trung niên đột nhiên đổi.
Ông cau mày, chằm chằm Hổ Tử, ánh mắt như thể đang xác nhận xem đang đùa .
“Cậu lầm chứ? Thật là ông lão đó đốm đen ?”
Hổ Tử lập tức vỗ ngực, giọng chắc nịch:
“Dù ông hoá thành tro cũng nhận ! Chắc chắn sai !”
Người đàn ông trung niên há hốc miệng, mắt trợn to đầy kinh ngạc, lẩm bẩm như thể tin nổi:
“Thật đúng là chuyện hiếm thấy! Người thôn Hoàng Giác mà cũng chịu mang bảo bối bán ?”