Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Hai  lặng lẽ tiến bước  con đường mòn phía  núi. Lối  gập ghềnh, ngoằn ngoèo giữa những rặng cây rậm rạp, dấu vết hoang vu hằn rõ qua từng phiến đá phủ rêu. Xe cộ  thể  , buộc họ  dùng chính đôi chân  để vượt qua quãng đường hiểm trở .
Hổ Tử, dù  cố gắng gượng, vẫn  thể che giấu sự mệt mỏi. Đi  nửa đường,   thở dốc,  thở nặng nề như bễ rèn phả  từng đợt nóng rát. Mồ hôi túa  ướt đẫm, từng giọt lăn dài từ thái dương xuống cằm  nhỏ xuống mặt đất khô cằn. Đôi chân  như  đeo đá, mỗi bước  đều nặng trĩu, kéo theo cơn nhức mỏi dai dẳng. Cảm giác kiệt sức đè nặng, khiến   cúi  chống tay lên đầu gối, cố gắng  định  thở. Hắn hổn hển ngước  con dốc phía , trong lòng  nhịn  mà rủa thầm nơi quái quỷ .
Trái ngược với , Lục Phi vẫn giữ vẻ ung dung. Bước chân  vững chãi,  hề  dấu hiệu mất sức, nhịp thở vẫn đều đặn như cũ. Đôi mắt  quét một lượt xung quanh, cẩn trọng quan sát từng gốc cây, từng phiến đá, như thể đang tìm kiếm điều gì đó giữa cảnh sắc hoang vắng .
Hai bên đường, cây cối rậm rạp, cành lá vươn dài che kín bầu trời, tạo thành một  gian tối tăm và ngột ngạt. Ánh nắng lẻ loi xuyên qua những kẽ lá, hắt xuống mặt đất thành những vệt sáng loang lổ. Một cơn gió núi bất chợt lùa qua, kéo theo tiếng xào xạc của cành lá, nhưng trong cái âm thanh quen thuộc   vương vấn một cảm giác kỳ quái, tựa như  ai đó đang rì rầm trong bóng tối.
Bỗng nhiên, bước chân cả hai khựng .
Trước mặt họ, ngay giữa lối , sừng sững một cây cổ thụ đơn độc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/93.html.]
Đó là một cây hoàng giác khổng lồ,  cây thô ráp, to đến mức hai  trưởng thành dang tay cũng  thể ôm hết.  kỳ lạ , nó   một chiếc lá nào, cành cây cong queo vặn vẹo như những bàn tay khô gầy đang tuyệt vọng vươn lên bấu víu thứ gì đó trong hư . Vỏ cây loang lổ, nơi thì xám xịt, nơi thì đen sẫm như  từng  lửa thiêu qua. Những vết nứt chằng chịt   gỗ, tựa như những vết thương sâu hoắm  bao giờ khép miệng. Một thứ khí lạnh vô hình tỏa  từ nó, khiến lòng  bất giác nghẹn , tựa như  một bàn tay vô hình siết chặt lấy tim.
Hổ Tử khẽ rùng , cảm giác rét buốt chạy dọc sống lưng. Hắn nuốt nước bọt, giọng khàn đặc:
"Cái quái gì thế ... Đây là nơi nào ?"
Lục Phi  đáp ngay. Hắn lặng im  chằm chằm  cây hoàng giác, ánh mắt sắc bén quét qua từng chi tiết như đang cân nhắc điều gì đó. Một lát ,  dời ánh mắt về phía những căn nhà cũ kỹ phía xa. Dưới bóng tối âm trầm, những mái ngói sụp đổ trông như những hốc mắt trống rỗng đang âm thầm dõi theo họ. Hắn nhíu mày, sắc mặt dần trầm xuống.
Nga