“Khoan .”
Lục Phi lên tiếng, giọng  trầm xuống.
Hổ Tử khựng . Hắn  đầu, thấy ánh mắt của Lục Phi thâm trầm như mặt nước  gợn sóng, nhưng  ẩn chứa một tia sắc bén khó diễn tả.
“Nếu cứ thế xông , chắc chắn ông  sẽ  nhận nợ.” Lục Phi chậm rãi , ngữ khí nặng nề. “Chuyến  chúng  đến đây là để lấy đất mộ. Trước tiên,  giải quyết ‘tiền quỷ đói’ đang bám    .”
Hổ Tử  xong, cả  lạnh toát.
Hắn   kẻ nhát gan, nhưng chỉ cần nghĩ đến hai chữ quỷ đói,  liền cảm thấy  gì đó lạnh buốt chạy dọc xương sống.
Lời Lục Phi  sai.
Nếu thứ  vẫn còn bám   , thì dù   tìm  lão già đó cũng chẳng ích gì.
Hổ Tử do dự một chút,  cắn răng rụt chân .
“Cũng đúng.” Hắn gật đầu, vẻ mặt vặn vẹo. “Đợi  sống sót , sẽ xử lý ông  !”
Dưới ánh sáng lờ mờ của núi rừng, Lục Phi lặng lẽ đảo mắt  quanh. Địa hình nơi  rộng lớn, núi non trập trùng, cây cối rậm rạp,  tìm  một cổ mộ ẩn giấu từ trăm năm  chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Hổ Tử  bên cạnh, sắc mặt  giấu nổi vẻ sốt ruột. Hắn chép miệng, thấp giọng hỏi:
Nga
“Núi lớn thế ,  tìm cổ mộ ở  bây giờ? Hôm qua   đến đây là sẽ  cách, đúng ?”
Lục Phi gật đầu chắc nịch.
“.”
“Cách gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/96.html.]
Lục Phi  đáp ngay mà chỉ nhếch môi, ánh mắt tĩnh lặng như mặt nước hồ sâu.
“Rất đơn giản. Chính nó sẽ tự tìm .”
Nói xong,   hiệu cho Hổ Tử mang theo hai con gà, còn  thì lấy đồng tiền quỷ đói .
Lục Phi cẩn thận buộc một sợi tơ hồng lên đồng tiền,  khẽ buông tay, để nó rơi xuống đất.
Gió núi lùa qua, mang theo  lạnh rờn rợn.
Trong khoảnh khắc đó, mặt đất bỗng rung nhẹ.
Hổ Tử còn  kịp phản ứng, đồng tiền  chạm đất đột nhiên khẽ động. Ban đầu, nó chỉ  rung nhẹ,  ngay  đó—
Nó tự  lên!
Hổ Tử trợn tròn mắt,  thở nghẹn  nơi cổ họng.
“Mẹ nó! Cái quái gì thế ?!”
Rõ ràng   ai đụng , thế mà đồng tiền  như  sinh mệnh riêng, chậm rãi dựng thẳng lên từ mặt đất. Sau đó, nó bắt đầu xoay tròn, như thể  một bàn tay vô hình đang nhẹ nhàng đẩy nó.
Lục Phi quan sát cảnh tượng  mà sắc mặt  đổi. Chỉ khi chắc chắn đồng tiền  “thức tỉnh”,  mới chậm rãi mở miệng, giọng trầm thấp:
“Đây   phép thuật.”
Ánh mắt  khóa chặt  đồng tiền, như  thấu một bí ẩn nào đó bên trong.
“Nó chỉ đang tìm đường về nhà.”
Hổ Tử nuốt khan, lòng bàn tay rịn mồ hôi lạnh.
“Gì ? Tìm đường ? Về nhà?”