Thẩm Như Như trầm ngâm một lát đáp: “Tính cả thì tổng cộng một trăm hai mươi mốt đạo sĩ. Thuận tiện thêm, ký túc xá trong đạo quan đầy. Phu quân và mẫu cùng ca ca hôm nay lẽ tạm trú trong ngôi nhà cũ của ngoại tổ phụ. Ngày hôm qua tìm dọn dẹp qua loa, hiện tại thể dọn ở ngay.”
Đoàn mang hành lý tiến bên trong phố cổ, phụ và mẫu Thẩm dạo mắt quanh cảnh vật tứ phía mà lòng đầy cảm khái: “Mộ Nguyên trấn đổi quá lớn, đến đây còn thấy nơi hoang tàn tiêu điều, tìm thứ gì cũng thấy. Bây giờ với quả thực khác biệt tựa trời vực!”
Thu xếp xong hành trang, cả nhà trở đạo quán. Lúc qua Kính Hoa Duyên, phụ Thẩm bước dạo xem một lượt, thậm chí còn bên cạnh bàn ngắm Mạch Mạch vẽ bùa một khắc. Sau khi , khuôn mặt vốn căng thẳng rốt cuộc cũng giãn , lộ nét tươi : “Như Như, tiệm của con buôn bán phồn thịnh, còn thu nhận cả đồ . Xem một năm con quả nhiên phí hoài thời gian.”
Thẩm Như Như khẽ đáp: “Ta thu nhận hơn hai mươi đồ . Sau đợi chúng tiếp tục thu đồ , quy mô Huyền Thiên Môn sẽ ngày càng lớn mạnh. Cửa hàng bán hoa cũng hợp tác với các thương hiệu nổi tiếng hải ngoại, đến tiết Nguyên Tiêu năm sẽ chính thức mắt các loại hoa hợp tác. Tương lai sẽ càng ngày càng .”
Mẫu Thẩm kinh ngạc mừng rỡ : “Lợi hại đến ư? Đợi sang năm hoa mắt, mẫu sẽ bao hết một ngàn bó cho con nhé!”
“Chi bằng đừng!” Thẩm Như Như vội vàng từ chối: “Hoa của chúng lượng hữu hạn, mua đều đặt tranh giành , nào một ngàn bó để cho mẫu chứ?”
Nụ nơi khóe môi mẫu Thẩm ngừng hiển hiện: “Được , , con lợi hại, sợ bán hết.”
Thẩm Thần Thần bên cạnh vô cùng ấm ức. Bản ở công ty tăng ca hơn mười nhật, khó nhọc lắm mới nghỉ tiết Trung Thu, thế mà còn chịu đả kích lớn đến . Mà đả kích do chính gây !
Số phận hẩm hiu đến !
Cả nhà hậu viện đạo quan. Giờ là chính ngọ, ngoại trừ đạo sĩ phụ trách tiếp khách ở phía , những khác đều trở về phòng an dưỡng trưa nên trong viện an tĩnh lạ thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-tap-hoa-am-duong/chuong-424.html.]
Mèo Dịch Truyện
Tiểu Vũ và ca ca của bé đang giàn hoa chơi cờ. Một vệt nắng xuyên qua kẽ lá rọi xuống tiểu Vũ, làn da nom trong suốt óng ánh. Trong khí nơi đây linh khí dồi dào, bé tẩm bổ trọn vẹn, khí sắc so với đêm khá hơn vạn phần, hơn nữa bây giờ thời gian mỗi ngày bé thể chiêm ngưỡng ánh mặt trời cũng ít hơn .
Mẫu Thẩm thấy Tiểu Vũ mặc yếm thắm thì vô cùng yêu thích, lấy một vốc kẹo ngọt liền sấn sổ đến gần: “Tiểu , ăn kẹo ?”
Tiểu Vũ khẽ l.i.ế.m đôi môi, về phía ca ca đang phía đối diện: “Ca ca dặn, thể quá tham ăn.”
Mẫu Thẩm nhét mấy viên kẹo ngọt cho tiểu : “Nào, ca ca của hài tử cũng cùng ăn!”
“Tạ ơn phu nhân…” Tiểu tuy nhận kẹo, song vẫn cảm thấy đôi chút khó xử, chần chừ một lát, lấy một viên nhỏ nhất đưa cho ca ca : “Chỉ cho phép ăn một viên thôi ạ!”
Tiểu Vũ lập tức nở nụ , mở giấy gói một ngụm ăn hết kẹo ngọt.
Mẫu Thẩm mà mừng khôn xiết, đầu hai đứa con nhà , : “Hai con nhanh chóng kết hôn, sớm sinh cho mẫu một hài nhi để bế bồng, xem thật đáng yêu !”
Phụ Thẩm lập tức liếc mắt Từ Dẫn Châu, trầm mặt : “Ta khát .”
Từ Dẫn Châu động tác mời: “Lão gia mời trong phòng nghỉ chốc lát, tiểu chất sẽ pha dâng ngài.”
Phụ Thẩm mấy còn thấy vẫn cứ thờ ơ, ông bèn tức giận tiến trong phòng, thầm oán trách, nữ nhi xuất giá, phụ là đến chơi như một vị khách, rốt cuộc là đạo lý gì đây?