Lộc Tuyết vẫn phẫn nộ bất bình.
 
Ta  khẩy: “Ngươi cái tọa kỵ nhỏ bé ,   bậy , Lạc Nương    giống như đóa bạch liên  mà   ngươi  thành hồ ly tinh.”
 
Lộc Tuyết bĩu môi: “Không cần , dù   cảm thấy nàng  cả  đều là yêu khí!”
 
Ta dùng thiên nhãn  nữ tử ,   yêu quái biến thành, mà là  phàm chân chính.
 
Chỉ là đôi mắt , quá mức linh động.
 
Hình như  từng gặp ở  đó.
 
Sau khi thành hôn, Thanh Húc bận rộn công việc,  ít khi về cung, hậu cung rộng lớn cũng chỉ    cư ngụ.
 
 từ khi Lạc Nương đến, Thanh Húc  ngày ngày ở  chỗ nàng .
 
Ta chợt nhận , chung quy là Thanh Húc đối với  tình cảm  sâu đậm.
 
Ta đem tất cả những ký ức   từ khi gặp gỡ Thanh Húc cho đến khi thành hôn, đều phong ấn  hồ lô thất thải  chôn xuống đất.
 
Hình bóng thiếu niên kinh diễm tuyệt trần gặp gỡ bên bờ Thiên Thủy Hồ, dần dần trở nên mơ hồ.
 
Làm thần tiên cũng  cái lợi của  thần tiên.
 
Tuy  thể đoạn tuyệt tình cảm nhưng  thể giảm bớt sự ảnh hưởng của nó đối với .
 
Tuy buồn bã vài ngày nhưng  cũng nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng.
 
Thôi , Thiên giới quá rộng lớn, cũng quá lạnh lẽo.
 
Chỉ cần Lạc Nương  an phận thủ thường,  cũng sẽ  cố ý  khó nàng .
 
  đầy một tháng,  xảy  chuyện lớn.
 
Ban đầu, là  các tiên tử cung nữ gây khó dễ cho Lạc Nương.
 
Nghe , Lạc Nương    đẩy xuống Đào Hoa Đàm,  hắt bùn đất bẩn thỉu,  nhốt trong U Bế cung lạnh lẽo, còn  treo ở Tiên Trúc Lâm mặc cho gió táp mưa sa.
 
Trong đó  cả mấy  bạn của Lộc Tuyết.
 
Vì ,   đặc biệt dặn dò Lộc Tuyết,  cần thiết  cố ý bắt nạt một  phàm.
 
 Lộc Tuyết  phẫn nộ kể  cho  .
 
Tử Ngọc Tiên Tử đang chăm sóc hoa cỏ ở Ngự Hoa trì, Lạc Nương đến giẫm đạp khắp tiên hoa thần thảo, khuyên can   mới trượt chân ngã xuống vực sâu.
 
Tiên Nương Thiên Nữ luyện chế bùn dưỡng nhan từ tiên tửu trăm năm,  Lạc Nương giẫm nát, nàng  ngã  trong đó dính đầy tiên nê (bùn), khiến dung mạo càng thêm xinh .
 
Lãnh Uyên Tiên Cô ở U Bế cung sắp mãn nhiệm kỳ, sắp  thăng chức tiên vị,   Lạc Nương cố ý bước  cung phá vỡ cấm chế, khiến vị tiên nữ  mất  thần chức ngàn năm, mới  phạt nhốt trong cung điện.
 
“Còn Tiên Trúc Lâm , đó là ngự hoa viên của phu nhân, ngoài Thiên Quân và phu nhân  thì  ai  phép . Lạc Nương   chỉ xông  mà còn phun nước miếng  mặt Viên Châu Tiên Tử canh giữ Tiên Lâm, mới đụng  tiên quy,  thần chức treo lên rừng trúc để cảnh cáo.”
 
Ta  xong nhíu mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tien-cot/chuong-2.html.]
 
Tử Ngọc Tiên Tử, Tiên Nương Thiên Nữ, Lãnh Uyên Tiên Cô, Viên Châu Tiên Tử, đây đều là những thị nữ  cận nhất của , cũng là những  bạn  nhất của .
 
Mục tiêu khiêu khích của nàng , thật sự là quá chuẩn xác.
 
  còn  kịp tìm nàng  tính sổ, Ngọc khánh Thiên cung bỗng nhiên vang lên.
 
Đó là thứ chỉ  đánh lên khi  đại yến tiệc  Thiên cung.
 
Ta đến Thiên Quân điện, quần thần  an tọa dự tiệc.
 
Thanh Húc   ngai vàng ở chính điện, bên cạnh , vốn là ngự tọa của Thiên Quân phu nhân là ,  mà  ngang nhiên  một , chính là Lạc Nương.
 
Nàng  tỏ vẻ đáng thương, gương mặt ngây thơ vô hại.
 
Thanh Húc thì sắc mặt âm trầm,  giận tự uy.
 
Còn ở giữa đại điện, Tử Ngọc, Tiên Nương, Lãnh Uyên, Viên Châu, bốn thị nữ của   trói quỳ.
 
Y phục   họ rách nát, m.á.u me bê bết, rõ ràng   đánh đòn.
 
Ta che giấu nỗi đau lòng, sải bước  điện.
 
Phía  nổi lên cuồng phong.
 
Lạc Nương sợ hãi vội vàng trốn  lưng Thanh Húc, vẻ mặt hoảng hốt.
 
“Diệu Kỳ, nàng   gì?” Thanh Húc vội vàng ôm lấy Lạc Nương.
 
Ta còn  bắt nạt ngươi, ngươi  dám đến khiêu khích ,   lạnh.
 
Nếu  như ,  thì để bản công chúa cho ngươi .
 
Hoa của Thiên giới, vì ai mà nở!
 
Ta vung tay áo, Lạc Nương đang trốn  lưng Thanh Húc  xiềng xích vô hình siết chặt cổ họng, đột ngột  kéo xuống khỏi ngự tọa cao cao.
 
Rầm một tiếng! Nàng  ngã mạnh xuống đất, ngay  mặt bốn thị nữ của .
 
Lập tức, nàng  ngất .
 
Trong đại điện yên tĩnh, tất cả   đều  cảnh tượng   cho kinh hãi.
 
“Lạc Nương! Nàng   Lạc Nương!”
 
Ta lạnh lùng  Thanh Húc lo lắng chạy đến xem xét tình hình của Lạc Nương.
 
Tử Ngọc và những  khác  , vẻ mặt áy náy.
 
“Xin  Thần nữ, là chúng  liên lụy .”
 
Ta  vết thương   họ, thở dài: “Các ngươi… cũng coi như tai bay vạ gió, tạm thời hãy về nghỉ ngơi cho .”
 
Ta phá bỏ cấm chế   họ, gọi Vân Chu đến, đưa họ  ngoài