Khương Thời thật sự  ông lão hù dọa tới mức sợ hãi, bất ngờ ai đó như kéo nàng   trong lòng , mang theo mùi đàn hương dịu nhẹ. Mặt của Khương Thời cứ  đ.â.m  n.g.ự.c của nam tử đến mức đau điếng. Đầu nàng choáng váng, chẳng dám động đậy.
“Bình tĩnh.”
Giọng  của Giang Tứ Hoài vang lên.
Hắn vươn tay che   thở của Khương Thời, mùi m.á.u tươi lập tức tiêu tán hơn nửa.
“Xem  tiểu cô nương   bầu bạn ,   xin cáo lui.” Ông lão  thấy  liền bật  .
Khương Thời giận tím mặt, con yêu  quá mức kiêu ngạo. Thế mà trong giỏ  để... loại đồ vật đó!  Giang Tứ Hoài    động tác gì, thậm chí còn chờ cho ông lão rời .
“Chỉ là chân heo thôi.” Giang Tứ Hoài mở lời.
Khương Thời nghi hoặc, Hứa Chấp Tùy   …
Cửa phòng bỗng nhiên mở , Kiều Oanh ngạc nhiên  hai  đang ôm . Khương Thời cảm nhận  ánh mắt của nàng, vội vàng ám chỉ Giang Tứ Hoài, bảo  buông tay. Lúc , nàng  bình tâm trở .
“Hai ...?” Vừa nãy còn đang  chuyện chính sự, Giang Tứ Hoài bỗng nhiên thất thần,  đột ngột   ngoài.  Lâm cô nương    Giang Tứ Hoài chỉ là sư  của nàng .
Khương Thời: “À, là thế . Giang Tứ Hoài  mắt   thoải mái, nhờ  giúp  lau dử mắt.”
Kiều Oanh: “???”
Mãi đến khi Khương Thời  đưa  trong phòng, nàng mới  nữ chính là lén lút trốn khỏi môn phái. Vì nàng  chưởng môn một tay nuôi lớn, vô cùng yêu thương. Những năm khác các  tử  rèn luyện, chưởng môn đều  nỡ để Kiều Oanh  khỏi tiên môn, như một con chim hoàng yến  nuôi nhốt.
Vậy nên, Kiều Oanh  dựa  việc bắt yêu để chứng minh bản .
Và nàng cũng  , thôn dân ở đây luôn biến mất một cách vô cớ. Kiều Oanh liền thu xếp hành lý đến. Hơn nữa nàng còn  đồn bà chủ khách điếm Hướng Giác  là yêu hóa thành . Có ddieuf, hôm nay bà chủ  xuất hiện, Kiều Oanh bèn đánh ngất tiểu nhị.
Nàng giả  bà chủ, canh giữ ở khách điếm. Nàng  xem con yêu quái   trở về để hại   .
Giang Tứ Hoài vốn  cảm thấy Khương Thời sẽ gây rắc rối, quả nhiên  bắt đầu trách móc nàng. Thấy   ngoài,  hiếm khi sửa lời: “Pháp thuật của ngươi vốn dĩ  kém, đến đây  gì?”
Còn   vì con vịt của ngươi .
Nói đến đây, Khương Thời còn  cảm ơn A Lạc. Nghĩ đến khúc dạo đầu  , Khương Thời run run ống tay áo. A Lạc   như trong tưởng tượng mà nhảy . Vẻ mặt nàng đầy nghi hoặc.
A Lạc  ?
Lúc  mới nhớ  Hứa Chấp Tùy hình như  mang A Lạc  cùng, Khương Thời vội vàng báo cho Giang Tứ Hoài.   trông  hề lo lắng, Khương Thời cảm thấy   chút m.á.u lạnh.
Dù  đó là tiên sủng của , hơn nữa  nãy A Lạc cũng là để giúp  dạy dỗ Hứa Chấp Tùy.
“Giữa  và A Lạc  cảm ứng, nó hiện tại  an , hơn nữa, nó  thoải mái.” Giang Tứ Hoài thản nhiên .
Thoải mái?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tien-quan-bong-sen-trang-do-rat-hop-voi-ngai/chuong-9.html.]
Cái quái gì , Khương Thời  thể tin nổi.
Giang Tứ Hoài khẽ gật đầu: “Yên tâm, nó sẽ tự  trở về.”
Khương Thời lúc  mới miễn cưỡng tin , nhớ  mục đích  đến. Vội vàng đem những điều nàng   trong tiểu thuyết kể  cho Giang Tứ Hoài và Kiều Oanh.
Kiều Oanh rõ ràng  chút khó tin, hồi lâu mới mấp máy môi: “Ngươi là  bà chủ khách điếm , nguyên hình là Ngô Công Tinh?”
Khương Thời gật đầu.
 Kiều Oanh   đồng tình. Đến Hướng Giác khách điếm đều là nam nhân trưởng thành, và những  biến mất cũng đều là nam giới. Nghe  bà chủ   xinh   quyến rũ. Hẳn là hồ ly tinh mới đúng.
Khương Thời   cách nào giải thích, nàng  về phía Giang Tứ Hoài.
“Có  là Ngô Công Tinh  ,  lâu  sẽ rõ.” Nam tử rót một ly , thong thả uống.
Hắn chỉnh  y phục  chút lộn xộn,  khó để   sự tin tưởng đối với Khương Thời.
Khương Thời ngẩn  một lát, nàng còn tưởng  cũng sẽ hỏi      giống như nữ chính nhưng  ngờ Giang Tứ Hoài  chấp nhận nhanh chóng. Hắn  dậy   ngoài.
Đừng  là Ngô Công Tinh, chỉ là một con rết thôi cũng  thể  những cô gái bình thường sợ vỡ mật. Khương Thời  đầy vẻ hưng phấn,  theo  Giang Tứ Hoài để đặt phòng.
Kiều Oanh thấy bọn họ  ngoài, ánh mắt lấp lánh, trêu ghẹo  về phía Giang Tứ Hoài: “Hai vị buổi tối cẩn thận nhé, nếu sợ thì  thể tìm .”
Khương Thời  , lễ phép  với nữ chính.
Khi xuống lầu, tiểu nhị  tỉnh . Hắn vuốt cái đầu sưng đỏ vì  đánh, vẻ mặt vô cùng buồn bực.
“Khách quan đêm nay  ở  ?” Tiểu nhị hiếm khi thấy một nữ tử xinh  hơn cả bà chủ, hơn nữa vẻ mặt nàng   trong trẻo thuần khiết,     là   ít khi đến trong núi.
Tiểu nhị vội vã tiến lên, giọng đầy niềm nở.
Thấy Khương Thời gật đầu,   quên vân vê ám chỉ trong tay: “Được , khách quan  .”
Khương Thời: “...”
Thật khốn nạn. Nàng sờ túi tiền, mới nhớ  lúc  quên mang theo. Khương Thời  hổ, thấy Giang Tứ Hoài   tới bên cạnh. Mắt  thẳng, túi tiền của  trông  đầy đặn. Dù tay cầm tiền,  vẫn  khí chất của một trích tiên.
Khương Thời mắt sáng lên, thấy bên trong đầy một đống bạc. Giang Tứ Hoài chủ động hỏi: “Mở một căn phòng, ngoài  cửa hàng của ngươi  thể cung cấp gà ?”
Khương Thời đang rình mò giật ,  ngờ   là một tên háo sắc. Nàng trừng mắt  , nữ chính còn ở  lầu !
Giang Tứ Hoài ước lượng tiền,  : “Phải còn sống,  nhất là gà trống.”
Khương Thời: “...” Nàng  nghĩ quá nhiều, nàng  tội.
Kết quả, tiểu nhị  khi  thứ Giang Tứ Hoài  thì cả khuôn mặt đều là sự sợ hãi. Thân thể run rẩy  kiểm soát, lùi . Không chú ý, đ.â.m  quầy. Phát  tiếng động  lớn  nhỏ.
Khương Thời cảm thấy phản ứng của tiểu nhị quá mức kỳ lạ, bèn một phen kéo lấy cổ áo .