Ta đến gần, đôi môi ấm áp lướt qua tai ,  đột ngột đổi hướng. Cảm giác ấm áp  môi. Đầu óc choáng váng,  ngây   Tống Mặc Huyền,  môi vẫn còn lưu  cảm giác tê dại. Chàng lấy tay  từ phía  lưng, như  ảo thuật biến  chiếc đèn hoa màu đỏ tươi  tay.
Trên đèn hoa, bên cạnh hai hình  nhỏ  ba dòng chữ: "Triệu Ly - Tống Mặc Huyền"
Năm năm bình an bên  dài lâu
Ngày ngày bên  đến bạc đầu"
…..
“Đem  lên."
Hai tiếng vỗ tay, hàng chục tù nhân mặc áo trắng, mang xiềng xích  áp giải lên, miệng  bịt kín bằng vải trắng. Tên cẩu hoàng đế nhận lấy cung tên mà thái giám đưa tới, run rẩy  dậy khỏi giường.
"Chỉ  bề  trung thành mới là bề  , những kẻ , bất trung!"
Thật mỉa mai, những   dân chúng ủng hộ, ca ngợi, những  hết lòng vì triều chính, đều  gán cho cái mác "bất trung" chỉ vì một vài lời can gián thẳng thắn.
Những mũi tên sắc nhọn bay ,  nhắm chặt mắt, khi mở  chỉ thấy một màu đỏ tươi chói mắt.
"Các khanh đều  mỹ nhân nhuốm m.á.u    tả xiết, hôm nay trẫm sẽ để thất công chúa của trẫm múa  nền m.á.u ."
Ta siết c.h.ặ.t t.a.y áo A Thanh, cảm giác buồn nôn  ngừng dâng lên.
"Thất điện hạ, xin hãy cởi giày và tất ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tien-trong-mong/8.html.]
Ta  chân trần giữa bãi săn, cảm giác ẩm ướt nhớp nháp từ  chân truyền lên. Tiếng nhạc nổi lên,   chút tê dại vung tay áo xoay ,  mắt hiện lên khuôn mặt đeo nửa chiếc mặt nạ của A Thanh. Mặt nạ che  vết sẹo như con rết, nhưng  để lộ đôi mắt phong tình vạn chủng của nàng.
Một điệu múa kết thúc, tên cẩu hoàng đế đột nhiên  dậy.
"Mỹ nhân,  đây cho trẫm xem nào?"
Cuộc săn mùa xuân bắt đầu, A Thanh     gì mà khiến tên cẩu hoàng đế  lớn liên tục.
Tên cẩu hoàng đế ôm A Thanh cùng cưỡi một con ngựa,  theo    phía . Tiếng hí vang lên đột ngột, con ngựa của tên cẩu hoàng đế mất kiểm soát.
"Hộ giá - Người , hộ giá!!!"
Trong lúc hỗn loạn,  thừa cơ tách khỏi đám đông, lao  rừng sâu, chạy theo con đường  định sẵn.
Tim  bao giờ đập loạn xạ như lúc , như  ai đó nắm chặt, vô cùng đau đớn.
Chân  mài đến đau rát,  chỉ  cắm đầu chạy, dự cảm chẳng lành trong lòng càng lúc càng nặng nề.
Tầm  đột nhiên mở rộng, con ngựa  c.h.ế.t  ngửa  bãi đá lởm chởm. Ta  theo vết m.á.u  về phía , ngước mắt lên liền thấy A Thanh   mặt đất, tay ôm ngực, m.á.u rỉ  từ kẽ ngón tay.
Ta dùng hết sức nâng nàng dậy, tiếng vó ngựa  lưng càng lúc càng gần.
"Hắn  chết, chỉ một chút nữa thôi. Ta  cam lòng, chỉ một chút nữa thôi... Vị trí con d.a.o  lệch..."