TIẾT BÌNH AN - Chương 106: Phiên Ngoại 3 - Chuyện Hàng Ngày Của Đế Hậu (2)
Cập nhật lúc: 2025-07-18 00:15:05
Lượt xem: 54
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
…
Năm thứ ba khi tân đế đăng cơ, đại xá thiên hạ, giảm thuế lao dịch, dân sinh ấm no, thịnh thế bắt đầu xuất hiện.
Hôm đó, ở thôn Trương gia, Hoàn Nam một nhóm lạ mặt đến, họ cùng huyện lệnh, chọn một nơi phong cảnh hữu tình chân núi Mãnh Sơn.
Trương gia thôn là một nơi nhỏ bé, một chút chuyện nhỏ cũng thể lan truyền khắp nơi chỉ trong nửa ngày:
“Thì là nhà lão Phúc, xây nhà mới, còn cả sân rộng.”
“Nhà Phúc bá ? Cả nhà Phúc bá, cả Bình An nữa, đều lên kinh thành ?”
“ , nhà họ ăn phát đạt, giờ về quê an dưỡng tuổi già, nên mới xây nhà!”
“…”
Trước đây, Nhị gia Tiết gia ở Quốc công phủ đến Hoàn Nam nhận . Người rõ chân tướng nhất chính là vị huyện lệnh cũ.
Chuyện quá lớn, Vương đại nhân dám lung tung. Về vị đại quan cách chức, Vương đại nhân liên lụy nên cũng cách chức, càng thể .
Nhà họ Trương cũng hề dựa việc nuôi dưỡng quý nữ của Quốc công phủ mà nhờ vả Tiết gia, chỉ là lên kinh thành việc.
Vì , dân làng chi tiết, chỉ nghĩ là nhà họ ăn phát đạt.
Rất nhanh, ngôi nhà mới xây xong, tường trắng ngói xanh, quy mô bằng bốn ngôi nhà bình thường, còn xa hoa hơn cả nhà huyện lệnh mới.
so với ngôi nhà mới, dân làng càng tò mò hơn về việc khi nào nhà họ Trương sẽ trở về, đặc biệt là Bình An.
Mọi tò mò quan tâm. Trước đây, Bình An là đứa trẻ xinh xắn nhất làng. Khi Chu thị phơi đậu phộng ở cửa, sẽ chia cho nàng một ít.
Nàng ngoan ngoãn quỳ gối, mái hiên, dùng bàn tay nhỏ bóc vỏ đậu phộng, đếm chia một phần để ăn, một phần đưa cho Chu thị.
Nhìn nàng xinh xắn như tiên đồng, khiến Trương lão gia càng thêm vẻ vang.
Về , Bình An càng lớn càng xinh , yểu điệu thướt tha, ngay cả họa sĩ giỏi nhất trong huyện cũng vẽ hết vẻ của nàng.
Dung mạo quá mức xinh , khiến một kẻ ác sinh lòng tham, thường xuyên đến quấy rối.
Người trong thôn hễ thấy kẻ ác đến là báo tin ngay, để nhà họ Trương sự chuẩn .
Bây giờ nhiều năm gặp, tiểu cô nương ngày nào giờ ? Liệu khỏe mạnh ? Mọi đang đoán già đoán non thì một ngày hè bình thường, một đoàn rầm rộ tiến thôn Trương gia.
Mấy phụ nhân đang giặt giũ, nấu cơm, mấy nam tử thì đang ruộng, lão nhân đang nghỉ mát gốc cây, trẻ con đang bắt châu chấu, tất cả đều chạy ven đường:
“Đến , đến !”
“Chắc chắn là họ!”
Nam tử dẫn đầu cao lớn, cưỡi ngựa, vạm vỡ đen nhẻm, nhưng ngũ quan đoan chính, tinh thần . Mọi thoáng qua nhận , mãi đến khi lẩm bẩm: “Người giống Đại Tráng?”
Mọi liền vui mừng: “Đại Tráng!”
“Đại Cẩu! Đại Cẩu!”
Họ nhảy lên vẫy tay, Trương Đại Tráng cũng vui vẻ vẫy tay đáp .
Những thị vệ tam vệ kinh kỳ cưỡi ngựa bảo vệ xung quanh Trương Đại Tráng đầy ẩn ý. Vị Trương tướng quân oai hùng của họ, Đại Cẩu là cái gì, biệt danh ?
Theo Trương Đại Tráng là nhiều xe ngựa, khiến hoa cả mắt. Trong đó một chiếc xe ngựa màu xanh lam, màn che bằng lụa mỏng màu xanh lá, trông quá bắt mắt nhưng .
Không lâu , xe ngựa dừng ngôi nhà mới.
Chu thị và Trương Đức Phúc xuống xe , đó, nhiều cô nương, nam tử lượt bước xuống từ những chiếc xe ngựa phía .
Ước chừng hơn mười , ăn mặc tuy giản dị nhưng trông giống nhà giàu trong huyện, nhưng đó chỉ là những hầu.
Sau đó, màn che của chiếc xe ngựa màu xanh lam vén lên, một nam tử bước xuống.
Mọi nín thở, cả đời họ từng thấy nam tử nào đẽ như , dáng cao ráo, mặc trường bào đen tuyền, tuấn tú như ngọc, chỉ một điểm , đó là quá lạnh lùng.
Khiến vô thức dám thở mạnh, thậm chí dám thứ hai.
Hắn nắm lấy một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn trong xe, nhẹ nhàng đỡ nàng xuống.
Bình An búi kiểu tóc thịnh hành ở kinh thành, cài trâm ngọc, mặc váy lụa mỏng màu vàng nhạt thêu hoa và chim, đôi mắt sáng long lanh, má ửng hồng. Chân chạm đất, chiếc váy của nàng nhẹ nhàng lay động theo từng bước , nhẹ nhàng như bướm, thanh thoát như tiên nữ.
Mọi đều cô nương xinh nhất huyện, thậm chí là cả thành, giờ phút vẫn khỏi ngẩn ngơ. Đứa trẻ quả nhiên phúc khí!
Tân huyện lệnh Hoàn Nam cũng mặt ở đó.
Lần tân đế vi hành, che giấu phận kín đáo. ở một nơi nhỏ bé như Hoàn Nam, khó tránh khỏi việc dân làng vây xem.
May mà, đế hậu cũng để tâm, Hoàng hậu nương nương còn về phía họ, nhẹ nhàng vẫy tay giống như Trương tướng quân.
giơ tay lên Bệ hạ nắm lấy.
Cảm nhận ánh mắt của Bệ hạ lướt qua, tân huyện lệnh dám trộm nữa, khom cung kính.
Trong nhà mới, thị vệ kiểm tra xong. Lý Kính : “Mời Tam gia, phu nhân nhà.”
Bùi Thuyên nắm tay Bình An bước nhà. Cung nhân vây quanh đế hậu theo.
Dân làng vẫn hết ngỡ ngàng, xì xào bàn tán: “Vị … là ai ?”
“Chắc chắn là vị hôn phu của Bình An, hai thật xứng đôi!”
“…”
Thấy họ bàn tán về đế hậu, mặt Lý Kính sa sầm, đang định giải quyết thế nào thì Trương Đại Tráng vỗ vai : “Ngươi hiểu .”
Hắn tới, với : “Khụ khụ, , vị là đại quan đương triều, quản lý nhà ngục thiên hạ, bắt ai thì bắt, đừng lung tung!”
Lý Kính thầm nghĩ, chẳng đang hươu vượn ?
Ngay đó, im bặt, còn : “Thì là .”
Lý Kính ngượng ngùng, mà hiệu quả.
Mọi đều sợ hãi, khó trách tân huyện lệnh sợ hãi như , cũng dám bàn tán nữa mà ai về nhà nấy việc của .
…
Trong ngôi nhà mới ở Hoàn Nam, thứ đều mới. Lúc đó Lý Kính dẫn đến xem xét, mặc dù đồ dùng đều bằng gỗ nhất nhưng vẫn thể so sánh với đồ trong cung.
Chỉ là phía nhà là núi xanh, địa thế quả thực .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiet-binh-an/chuong-106-phien-ngoai-3-chuyen-hang-ngay-cua-de-hau-2.html.]
Thanh Liên cầm phất trần phủi bụi, tuy bụi nhưng vẫn phủi cho lệ, mới mời Bình An xuống.
Từ kinh thành đến đây, đường thủy xe ngựa, nghỉ mất nửa tháng nhưng Bình An hề mệt mỏi.
Ngược , tinh thần nàng , Hoàn Nam chính là quê hương thứ hai của nàng, mỗi cành cây ngọn cỏ ở đây đều khiến nàng cảm thấy quen thuộc.
Vừa quần áo sửa soạn xong, nàng ngoài, đến nhà cũ của Trương gia.
Bùi Thuyên : “Đi xe ngựa .”
Bình An lắc đầu: “Gần lắm.”
Trong thôn nhỏ , chỉ cần bộ là thể hết, hơn nữa là thôn quê, cần đội mũ gì, nàng liền kéo Bùi Thuyên ngoài.
May mà lúc đầu xem náo nhiệt xong, thêm lời của Trương Đại Tráng. Cho dù họ thấy Bình An và Bùi Thuyên cũng dám đến gần.
Bùi Thuyên ngước xa. Hắn từng thấy thảo nguyên bát ngát ở Tây Bắc, tuyết rơi đầy trời, sa mạc mênh m.ô.n.g hoang vắng. đây là đầu tiên thấy một vùng quê nhỏ ở phương Nam như thế .
Núi non trùng điệp, nước biếc uốn lượn, bốn phía cây cối xanh tươi, hương thơm ngát.
Nơi chính là nơi Bình An sống khi còn nhỏ.
Giống như nhà của Bình An, nhà họ Trương cũng ở chân núi. Họ một lát thì thấy Trương Đại Tráng đang chỉ đạo treo biển hiệu. Hắn cũng học theo phong cách tao nhã ở kinh thành, mời Tiết Hãn hai chữ “Trương phủ”, treo cửa nhà.
Treo xong, Trương Đại Tráng vỗ tay, hài lòng.
Chu thị , nhíu mày: “Treo thứ lên, thật hợp.”
Trương Đức Phúc cũng hài lòng giống như Trương Đại Tráng: “Đẹp, !”
Chu thị trừng mắt hai phụ tử bọn họ, thấy Bùi Thuyên và Bình An, bà vội vàng tới, : “Tam gia và phu nhân đến thăm nhà ?”
Bình An nhẹ nhàng gật đầu: “ , đến xem một chút.”
Chu thị Bình An và Bùi Thuyên nắm tay , mỉm , : “Vậy ngoài đây.”
Cung nữ theo cũng tinh ý, cùng Chu thị rời , chỉ còn Bình An và Bùi Thuyên.
Nhà họ Trương sống giản dị, đây chỉ hai gian nhà, khi nhặt Bình An mới mở rộng thành ba gian, còn dùng rào chắn quây một mảnh đất nhỏ để nuôi gà.
Nửa năm nay, Chu thị và Trương Đức Phúc về nhà, gà thịt hết đem cho khác, chuồng gà trống .
Bình An ngoài chuồng gà, chỉ đất trống, với Bùi Thuyên: “Thiếp từng cho gà ăn ở đây.”
Bùi Thuyên: “Cho ăn như thế nào?”
Bình An nhón chân lên, tay trái giả vờ bưng bát, tay nắm ngô vụn, động tác rải xuống đất, lẩm bẩm: “Túc túc.”
Bùi Thuyên khỏi mỉm , dường như thấy tiểu Bình An tết hai b.í.m tóc, bưng bát, nhón chân lên, rắc ngô xuống đất.
Xem xong bên ngoài, Bình An dẫn Bùi Thuyên nhà.
Căn phòng đầu tiên là chính đường, một bát hương, dùng để thờ đan thư thiết khoán. Dân làng hiểu, đều nhà họ Trương chắc chắn là trúng tà, thờ một miếng sắt.
Đồ đạc trong chính đường nhiều, gian chật hẹp, thậm chí còn dùng ván gỗ ngăn một nhỏ cho Trương Đại Tráng ngủ. Trong góc một chiếc bàn gỗ ọp ẹp mất một chân, còn hai chiếc ghế.
Bình An chỉ chiếc ghế gãy chân, với Bùi Thuyên: “Trước đây, phụ từng dùng ghế đánh đại ca.”
Khó trách Trương Đức Phúc đánh Trương Đại Tráng, khi đó Trương Đại Tráng nghịch ngợm, từng leo lên đầu Trương Đức Phúc tè khi ông đang nhà xí.
Về , Trương Đại Tráng nghĩ một kế, phụ thích dùng ghế đánh , liền bẻ gãy chân ghế, lấy hồ dán .
Lần Trương Đức Phúc đánh , ghế gãy nên đánh nữa.
Bát hồ đó do tiểu Bình An lén lút nấu giúp .
Qua chính đường là hai gian phòng ngủ, một gian là của Chu thị và Trương Đức Phúc, gian còn là của Bình An.
Từ khi Bình An lên kinh thành, Chu thị hề động đến căn phòng đó. Bên trong lớn, chỉ một chiếc bàn nhỏ, một chiếc ghế đẩu, một chiếc giường gỗ nhỏ, bằng một nửa chiếc giường ở Lai Phượng cung.
Những đồ dùng đều do Trương Đức Phúc và Trương Đại Tráng cùng . Trên mặt bàn còn một đường khắc do Bình An dùng đá khắc lên.
Bình An sờ vết tích đó, một lúc lâu mới nhớ : “Muốn khắc chữ ‘Trương’.”
Hồi nhỏ trong nhà liên tục đến, tiểu Bình An là giả phụ mẫu ruột của nàng đến “đón” nàng nhưng nàng họ cướp đồ.
Khi nhà họ Trương ngăn họ ở ngoài cửa, nàng sợ dưỡng phụ dưỡng mẫu cướp mất đồ, khắc chữ “Trương” lên đó.
Đương nhiên, nàng quên mất ký ức năm chín tuổi, chữ “Trương”, đến nét thứ hai thì Chu thị phát hiện. Chu thị ôm nàng, an ủi: “Sẽ ai cướp mất đồ của con , đồ của con vẫn còn, con cũng vẫn còn.”
Nàng trong vòng tay Chu thị, dần dần nhắm mắt ngủ.
Lúc , Bùi Thuyên Bình An kể chuyện xưa.
Trong lòng ấm áp đau xót.
Bốn năm đó, ký ức của nàng chỉ tước đoạt mà ngay cả cảm xúc cũng trở nên chậm chạp. Dù , nàng vẫn sợ “cướp”.
Nàng bao giờ thích tranh giành, cũng giỏi tranh giành, nên mới gầy gò như giữa đám trẻ con tranh giành đồ ăn.
Bùi Thuyên nheo mắt . Triều đình đang soạn thảo luật lệ về việc chống buôn . Đợi chuyến Hoàn Nam kết thúc, sẽ đích xem xét.
Bình An nhớ chuyện xưa, nhỏ giọng : “Thiếp chữ ‘Trương’ .”
Nàng dùng ngón tay miết theo vết tích hồi nhỏ, chữ “Trương”, chữ “Tiết”, cuối cùng chữ “Bùi”.
Giống như ba nhà cùng bàn, cùng cai trị thiên hạ.
Bùi Thuyên vốn tin lời thuật sĩ, nhưng trong nháy mắt, nhớ đến lời tiên đoán khiến Thánh tổ lo lắng về việc ba nhà cùng cai trị thiên hạ.
Giờ xem như ứng nghiệm.
Bình An lên giường. Chu thị sai trải đệm chăn lên giường, là màu đỏ mà Bình An yêu thích. Nàng cởi giày xuống.
“Cạch” một tiếng, Bùi Thuyên cũng xuống theo, nửa ôm lấy Bình An.
Chiếc giường nhỏ quá, hai sát , ấm cơ thể tỏa , thở phả .
Bùi Thuyên mở to mắt, thấy trần nhà mà Bình An thấy mỗi khi tỉnh dậy suốt sáu năm qua. Giống như cũng bước cuộc sống của nàng, hòa nhập quá khứ của nàng, giữa bọn họ còn cách nữa.
Hắn mỉm , nắm lấy tay nàng, mười ngón tay đan xen , hai tay đặt n.g.ự.c , tim đập mạnh mẽ, bồn chồn thỏa mãn.
Im lặng một lúc, Bình An chỉ cảm nhận nhịp tim của qua mu bàn tay mà còn mơ hồ thấy tiếng tim đập thình thịch, nàng ngẩng đầu lên, : “Tim đập mạnh quá.”
Bùi Thuyên “ừ” một tiếng.
Hắn nghiêng , áp sát nàng, nhẹ nhàng hôn lên mí mắt nàng, : “Vì thích nàng.”