TIẾT BÌNH AN - Chương 32: Săn Bắn (tiếp)
Cập nhật lúc: 2025-07-17 02:40:48
Lượt xem: 105
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cuộc săn b.ắ.n mùa thu bắt đầu, công tử các nhà ai nấy đều bỏ lỡ, thi lên ngựa.
Trên lầu các, Hà Bảo Nguyệt lớn tiếng: "Đại ca, nhị ca! Săn nhiều thứ thú vị về nhé!"
Trước đây, trong các cuộc thi đấu mã cầu ở kinh thành, các cô nương hò reo cổ vũ ít. Hà Bảo Nguyệt hô xong, những cô nương khác cũng cổ vũ cho các trong nhà.
Tiếng reo hò trong trẻo như chuông bạc khiến các công tử khỏi ngẩng đầu lên.
Từ Nghiên lẫn trong đám cũng theo.
Trên lầu cao, các cô nương mặc y phục rực rỡ, gần như chỉ một thoáng, tìm thấy Bình An Tiết gia.
Trong những cô nương như hoa như ngọc, nàng là đóa hoa chớm nở tươi tắn, ngây thơ trong sáng nhưng cũng một cách thuần khiết, vướng bụi trần.
Khiến mà trong lòng thấy xao xuyến, chỉ che chở nàng khỏi gió táp mưa sa.
Từ Nghiên chợt hiểu, vì hôn sự của Dự Vương phủ và Vĩnh Quốc Công phủ kéo dài mười mấy năm định lúc .
Hắn cố kiềm chế, thu ánh mắt, đám võ phu sân lễ nghi như văn nhân. Chẳng hạn như nhị công tử Hà gia.
Hắn phi ngựa đến lầu, hô: "Bảo , đợi đó, sẽ bắt mười con thỏ về cho ! Không thích thì thể chia cho khác chơi!"
Hà Bảo Nguyệt : "Các mau thăm dò cho ."
Trước cuộc săn b.ắ.n mùa thu, thị vệ kiểm tra khu rừng vô nhưng lẽ vẫn còn những nguy hiểm lường . Các cô nương cưỡi ngựa xung quanh thì nhưng săn thì trong nhà dẫn theo.
Hà Bảo Nguyệt đuổi Hà Nhị Lang , Hà Nhị Lang quyến luyến rời. Hắn len lén liếc Bình An.
Hôm đó ở Tiết phủ, chính là vị cô nương đến cửa Thùy Hoa, thấy bọn họ và Tiết Hạo đánh .
Tiếc là hôm đó thua quá mất mặt, khiến mấy Hà gia căn bản dám nhắc đến với ai, coi như từng xảy .
Vừa nghĩ đến bộ dạng nhát gan của Bình An Tiết gia thấy, Hà Nhị Lang hận thể giãi bày, kể hết những trận thắng đây của cho Tiết Bình An .
cơ hội đó.
May mà cuộc săn b.ắ.n mùa thu , nhất định rửa sạch nỗi nhục, khiến cô nương Tiết gia bằng con mắt khác!
Tiết Hạo và Trương Đại Tráng cũng cưỡi ngựa, chuẩn rừng.
Trương Đại Tráng hỏi Tiết Hạo: "Sao các tỷ nhà ngươi cổ vũ cho ngươi?"
Tiết Hạo: "Ờ..."
Còn thể vì lý do gì nữa, những cô nương dám lên tiếng hò reo trong nhà đều giỏi săn bắn, tinh thông võ nghệ. Còn Tiết Hạo chỉ cái cưỡi ngựa , ngày thường ngoài chọi gà dắt chó, thật sự chẳng giỏi gì khác.
Trương Đại Tráng thấy bộ dạng ủ rũ của xuất hiện, : "Thôi, đừng ủ dột, hô cho ngươi."
Tiết Hạo: "Không, đừng, ngàn vạn đừng."
Hai cưỡi ngựa, tiến rừng.
Thời điểm gần đến Trung Thu, lá rụng phủ dày mặt đất, âm thanh móng ngựa giẫm lên lá cũng nhỏ nhiều. Săn b.ắ.n là nghề cũ của Trương Đại Tráng nhưng thích khu rừng lắm.
Hắn : "Có chút giả tạo."
Tiết Hạo: "Cây cối chẳng đều mọc như , giả tạo chỗ nào?"
Trương Đại Tráng nhún vai: "Ngươi hiểu."
Đến một ngọn núi mới, thói quen tìm hiểu địa hình, vòng quanh phần lớn khu vực. Dọc đường gặp thỏ và hươu đều bỏ qua khiến Tiết Hạo sốt ruột kêu rít lên: "Nhanh lên, bọn họ nhất định săn nhiều con mồi đem về khoe ."
Trương Đại Tráng hiểu: "Khoe?"
Tiết Hạo: "Lời của Hà Nhị Lang ngươi thấy ? Chúng săn bao nhiêu con mồi, chính là rạng danh các tỷ trong nhà!"
Trương Đại Tráng lập tức hiểu : "Mặt mũi của Bình An chính là mặt mũi của , chúng ngay thôi!"
...
như Tiết Hạo dự đoán, chỉ một lát , tiểu đồng Hà gia mang hai con thỏ rừng đến bàn ghi chép. Viên quan phụ trách ghi chép của Hàn Lâm Viện vung bút ghi .
Thái giám gõ chiêng trống, xướng rằng: "Vũ Ninh Hầu Hà gia, hai con thỏ rừng!"
Âm thanh truyền đến lầu các, Hà Bảo Nguyệt cong khóe môi. Từ Mẫn Nhi với Hà Bảo Nguyệt: "Chưa bao lâu săn thỏ rừng, vẫn là nhà giỏi giang."
Hà Bảo Nguyệt : "Nói đến săn bắn, thật sự ai bằng đại ca và nhị ca của ."
Một lát , tiểu đồng Hà gia khiêng một con hươu, thái giám xướng: "Vũ Ninh Hầu Hà gia, một con hươu hoa mai!"
"Vũ Ninh Hầu Hà gia, một con lợn rừng!"
"..."
Trong vòng nửa canh giờ, thỉnh thoảng nhà khác săn con mồi, nhưng phần lớn thời gian là nhà họ Hà.
Hà Bảo Nguyệt ưỡn ngực, uất ức mấy tháng, cuối cùng cũng thể thở phào nhẹ nhõm!
Nàng : "Huynh nhà , giống lũ công tử bột nhà khác, đều tài thật."
Lời rõ ràng ý ám chỉ, Tiết Tĩnh An cắn môi, Tiết gia đến giờ vẫn săn gì.
Từ Mẫn Nhi cướp lời, : "Nhắc mới nhớ, cũng hơn mười con thỏ nhỉ, Bảo Nguyệt định độc chiếm ?"
Đây là trêu chọc lời của Hà Nhị Lang, Hà Nhị Lang là thỏ sống nhưng mỗi con thỏ đưa đến đều chết, nhưng cũng bình thường thôi, thỏ rừng vốn khó bắt.
Thỏ rừng tính là quý hiếm, chủ yếu săn những con mồi nhỏ , thể sai phi ngựa nhanh trở nhà, để lão nhân và trưởng bối trong nhà vui.
Hà Bảo Nguyệt : "Vậy chia tùy ý nhé, một con, một con..."
Dần dần, phát hiện, những nàng chỉ đều là những gần nàng. Càng gần các cô nương Tiết gia càng ngó lơ.
Những cô nương gần Tiết gia chút ngượng ngùng, một cô nương trong nhà chỉ phụ đến dự cuộc săn b.ắ.n mùa thu. Phụ nàng là quan văn, chắc săn con mồi nào, nàng cũng con mồi.
Nàng lặng lẽ lùi một bước, tránh xa ba cô nương nhà họ Tiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiet-binh-an/chuong-32-san-ban-tiep.html.]
con mắt của , gì "lặng lẽ" như .
Hà Bảo Nguyệt tâm trạng , cố ý chỉ nàng : "Muội cũng một con."
Từ Mẫn Nhi đương nhiên cũng chia một con, nàng giả vờ để ý đến những chuyện vòng vo, với Bình An: "Huynh trưởng của tuy là quan văn nhưng cũng thể săn . Bình An , ?"
Bình An đột nhiên hỏi, lúc nàng mới hồn, : "Không cần."
Nàng thấy, đó là thỏ chết.
Ở Hoàn Nam, Bình An nuôi hai con thỏ sống, một đực một cái, đại ca chỉ lên núi một lát bắt .
Chỉ là chúng sinh sản quá nhanh khó nuôi nên thả về núi.
Hà Bảo Nguyệt đột nhiên : "Ca ca của ngươi chắc thể săn , ngươi thật sự ?"
Thái độ như bố thí khiến Tiết Tĩnh An nhíu mày, cuối cùng nàng do dự nữa, lập tức : "Tính tình nhà thẳng thắn, chính là ."
Tiết Tĩnh An lên tiếng, Ngọc Tuệ quận chúa lọt tai, lạnh: "Vậy rốt cuộc nàng gì, cho còn , nhà các ngươi săn gì ?"
Hà Bảo Nguyệt và mấy cô nương khác đều rộ lên.
Sắc mặt Tiết Tĩnh An nóng, đây đúng là sự thật. cho dù là sự thật, nàng cũng thể để gì thì .
Vì , nàng cố nuốt nước bọt, đáp một câu: "Không săn cũng chuyện lớn, nhiều cũng săn ."
Địa điểm rộng lớn như , tỏa sáng rực rỡ, chẳng săn gì, cũng là chuyện thường tình.
Ngọc Tuệ ngẩn , Tiết Tĩnh An dám trả lời. Tuy lời gì quá đáng nhưng trong lòng nàng khó chịu vô cùng, Tiết Tĩnh An đây như . Giống như một vẫn luôn quỳ mặt nay đột nhiên dậy.
Nàng tin Tiết Tĩnh An thật sự thể đổi, chắc chắn là do hôn sự của Dự Vương phủ và Tiết Bình An, khiến Tiết gia chỗ dựa.
, để cho thứ nữ Tiết gia thẳng mặt nàng thì nàng quá mất mặt. Nàng chỉ hỏi Bình An: "Ngươi thì , ngươi gì, bảo của ngươi săn về ."
Tiết Tĩnh An chợt hiểu , thì Ngọc Tuệ chiếm lợi ở chỗ thì sẽ đổi để nhắm .
Thật là vô lý.
Nàng định mở miệng, Bình An chậm rãi : "Ta thỏ sống."
Thỏ sống? Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An .
Đây cũng thứ gì hiếm lạ, chỉ là mấy ngày nay, Tiết Hạo chắc thể bắt .
Nghe xong, Ngọc Tuệ bật thành tiếng, Hà Bảo Nguyệt cũng : "Ngươi thỏ sống thoắt một cái chui bụi cỏ, nhanh tay b.ắ.n nó, bắt sống ?"
Bình An Hà Bảo Nguyệt, nàng hiểu : "Ca ca của ngươi, bắt thỏ sống."
Mọi : "..."
Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An , đều nhịn .
Tuy là sự thật, nhưng Bình An câu vén màn những toan tính nhỏ nhặt đằng mấy con thỏ bé xíu . Tuy Hà Nhị Lang chắc thể bắt thỏ sống, nhưng bọn họ đều chỉ nhắm Tiết nhị công tử.
Đây gọi là mục tiêu công kích của .
Bình An chuyển mục tiêu sang Hà Nhị Lang, một cách vô tình khiến bầu khí nhắm Tiết gia phá vỡ.
Hà Bảo Nguyệt phản ứng nhanh, lập tức : "Ta thỏ sống."
Từ Mẫn Nhi cũng hòa giải: " , chỉ là đùa thôi, đừng để bụng."
Trong lòng Hà Bảo Nguyệt chút hối hận, nàng thấy Tiết Bình An luôn im lặng, mới theo bản năng dùng lời chèn ép nàng. Thế thì , một câu của nàng khiến thỏ c.h.ế.t chẳng còn ý nghĩa gì nữa, thỏ sống mới .
tìm thỏ sống bây giờ?
Tiếng xướng của thái giám phía truyền đến: "Vũ Ninh Hầu Hà gia, hai con thỏ rừng!"
Hà Bảo Nguyệt mất hết hứng thú, : "Lại là thỏ rừng, còn ai nữa ?"
Cô nương Lâm gia xa Bình An, Lâm Ấu Tuân lộ vài phần do dự.
Nàng là tứ cô nương của Trấn Viễn Hầu phủ, nhị ca của nàng là Lâm Chính, định với đại cô nương Tiết gia. Từ khi gặp mặt, nàng vẫn luôn về phía nhà họ Tiết.
khi thấy cảnh tượng lúc , nàng cũng thể hiểu vì mẫu câu "Tiết gia suy yếu", bởi vì con cháu Tiết gia hề chí tiến thủ.
Cho dù định hôn sự với Dự Vương phủ cũng chỉ là nhất thời. Nếu tương lai Dự Vương đăng cơ, chẳng lẽ bộ dựa việc Bình An sủng ái . Tiết Chú và Tiết Hạo đúng là nên .
Lâm Ấu Tuân cuốn tranh chấp giữa hai nhà Tiết - Hà, nàng theo bản năng lùi sang một bên.
lúc , từ phía lầu truyền đến tiếng hô của thái giám: "Vĩnh Quốc Công phủ Tiết gia ——"
Các cô nương lầu ngẩn , các nàng chỉ lo đấu khẩu từ lúc nào, kẻ nổi tiếng ăn chơi trác táng Tiết Hạo trở về!
Chỉ thấy vác một bao tải, mặt mày lấm lem. Bên cạnh Tiết Hạo còn một nam tử vạm vỡ, ung dung bình thản.
Vẻ mặt thái giám chút kinh ngạc, dừng một chút, mới tiếp: "Thỏ rừng sống, mười con!"
Lời truyền lên lầu, Tiết Tĩnh An theo bản năng hỏi: "Thỏ sống? Ta nhầm chứ?"
Tiết Thường An : "Công công trong cung báo lượng, sẽ sai."
Mấy Từ Mẫn Nhi cũng xuống lầu, sắc mặt Hà Bảo Nguyệt đột nhiên tái mét, bước chân bước lùi về của Lâm Ấu Tuân, lập tức thu .
Tiết gia thực sự thể bắt thỏ sống, còn bao nhiêu, mười con? Một hai con thể do gặp may, mười con thì quá nhiều !
Mọi đều chút nghi ngờ, lúc Tiết Hạo bỏ bao tải xuống, mấy con thỏ rừng từ miệng bao chui . Bọn chúng nhảy nhót lung tung, định chạy trốn, Trương Đại Tráng tóm nhét .
Thật sự là thỏ sống!
Hắn xách bao tải thỏ, chạy lên lầu, chạy hô: "Tiểu , thỏ để chơi !"
Giọng vang như chuông, các cô nương trong lầu đều rõ mồn một. Trương Đại Tráng thấy Bình An tuy biểu hiện gì nhưng những khác lầu sắc mặt chút kỳ quái. Hắn nghi hoặc hỏi: "Sao , các ngươi đều thỏ ?"
Tiết Thường An đột nhiên khẩy, chỉ nhóm Hà Bảo Nguyệt: "Bọn họ nhưng đều là thỏ chết, m.á.u me be bét, chơi ."
Hà Bảo Nguyệt: "…"