TIẾT BÌNH AN - Chương 35: Đáng Yêu
Cập nhật lúc: 2025-07-17 02:40:56
Lượt xem: 109
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
…
Đợi đến khi màn đêm buông xuống, hiểm nguy trong rừng tăng lên gấp bội, Hà Nhị Lang mới trở về.
Lần săn cuối cùng , chẳng thu hoạch con thú nào. Bốn ngày tới, phần lớn muông thú kinh động, sẽ trốn sâu rừng, dễ săn như hôm nay.
Hắn hỏi tiểu đồng: "Giải nhất hẳn là của nhà chứ?"
Tiểu đồng hùa theo: " , Tiết gia đó bỏ cuộc ."
Hà Nhị Lang , chợt thấy mấy cung nhân bưng khay, đó đặt ngay ngắn ba phiến kim linh. Hắn ngẩn , cất tiếng: "Khoan ."
Cung nhân nhận là biểu cữu của thống lĩnh cấm vệ, vội vàng dừng bước.
Hà Nhị Lang lấy lạ: "Nhà chỉ săn một con sói, tận ba phiến kim linh?"
Cung nhân chút khó xử, để ý đắc tội Hà Nhị Lang, bèn : "Bẩm Nhị gia, đây là kim linh của Tiết gia. Tiết gia săn một con sói, một con hổ. Sói thì một phiến, hổ thì hai phiến."
Hà Nhị Lang: "..."
Tiểu đồng Hà gia cãi : "Hổ? Sao thể ! Người nhà họ Tiết đó rừng nữa, chúng tìm kiếm cả buổi chiều trong rừng cũng thấy bóng dáng hổ!"
Cung nhân đáp: "Hổ do Dự Vương điện hạ săn ."
Đến lúc , Hà Nhị Lang vẫn còn ấm ức: "Thì là Vương gia. Vậy tính Tiết gia? Vương gia với Tiết gia chẳng là..."
Nửa câu hết, ý là: Chẳng xưa nay Vương gia và Tiết gia qua với ?
Không đúng, ngày thành hôn định !
Dù chậm tiêu đến , Hà Nhị Lang cũng lỡ lời. Dự Vương và Tiết gia hôn ước, đem con hổ săn tính danh mục của Tiết gia thì chẳng ai bắt bẻ .
Chỉ là, ai ngờ Dự Vương điện hạ như ?
Hà Nhị Lang chút bực dọc. Hà gia bọn họ cũng đủ nổi bật , nào ngờ còn nổi bật hơn. Thị vệ bên cạnh Tiết Hạo thì thôi , ngay cả Dự Vương điện hạ cũng...
Càng bực hơn, hành động của Dự Vương khiến bỗng dưng tỉnh táo, e rằng con thỏ vĩnh viễn chẳng thể đưa .
Hắn xuống ngựa rửa mặt, gặp Hà Bảo Nguyệt. Sắc mặt Hà Bảo Nguyệt khó coi, Hà Nhị Lang nhận , vội ngăn Hà Bảo Nguyệt hỏi: "Bảo , cũng về ?"
Hà Bảo Nguyệt gắt giọng: "Trời tối om , về thì gì, cùng ngủ ? Tỷ ruột còn ngủ cùng ."
Hà Nhị Lang dò hỏi: "Vậy... Tiết Nhị cô nương chơi vui ?"
Hà Bảo Nguyệt càng thêm bực bội: "Nàng đương nhiên là vui c.h.ế.t !"
Có Dự Vương chống lưng, Tiết gia lấn át võ quan, đoạt ngôi đầu, cả gia tộc đều thơm lây, thể vui? Tiết Bình An cứ giữ vẻ mặt điềm tĩnh, dường như chẳng hề để tâm đến chuyện đoạt giải.
Sao thật sự để tâm chứ? Hà Bảo Nguyệt cho rằng nàng đang giả vờ, điều đó khiến nàng càng thêm tức tối.
Hà Nhị Lang thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm một câu: "Nàng vui là ."
Hà Bảo Nguyệt: "..."
…
Khi màn đêm buông xuống, bãi đất trống đốt lửa trại sáng như ban ngày. Nam tử uống rượu trong lều trại, còn trong cấm uyển của hoàng cung thì mở tiệc chiêu đãi các phu nhân.
Bình An, Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An xiêm y đến cung điện, các phu nhân đều tươi đón tiếp:
"Chúc mừng, năm nay nhà các ngươi đoạt ngôi đầu, thật khiến bất ngờ."
"Thịt hươu đưa về Tiết gia ? Nên đưa về, để tổ mẫu và mẫu các ngươi cùng vui vẻ."
"..."
Tiết Tĩnh An gánh vác trách nhiệm trưởng tỷ, đáp lời: "Vâng, các tỷ chúng cũng cảm kích, may mà bệ hạ so đo Dự Vương thiên vị."
Dự Vương là của hoàng gia, đến giúp Tiết gia. Trước đó lâu, bệ hạ mắng Dự Vương một câu khuỷu tay hướng ngoài. Thực vui vẻ, ý thiết.
Chuyện , các nhà trong cấm yyển đều cả.
Tiết Tĩnh An chuyện khéo léo, các phu nhân liền bật : "Quả hổ là hài tử do Tân Châu nuôi lớn."
Trước đây, các phu nhân chỉ quan sát Tiết gia, vẫn tỏ rõ ý định giao hảo . Từ khi Dự Vương đến dự tiệc ở Tiết gia, định hôn sự, trong họ nghiêng về Tiết gia.
Hôm nay Dự Vương lấy danh nghĩa Tiết gia săn hổ, họ càng nên gạt bỏ lo ngại.
Các phu nhân quan sát Tiết Tĩnh An, chút hối hận vì để Trấn Viễn Hầu Lâm gia giành . Tuy chỉ là thứ nữ, đây quá trầm lặng rụt rè nhưng hiện tại nàng phóng khoáng hơn nhiều so với nửa năm .
Các phu nhân sang Bình An.
Khi tỷ tỷ nhắc đến Dự Vương điện hạ, nàng mặt đổi sắc, vẻ thẹn thùng. Nếu cũng gì đáng trách nhưng nàng hề , thật sự khiến đánh giá cao hơn một bậc.
Đang chuyện, Trương hoàng hậu giá lâm.
Mọi cúi hành lễ, Trương hoàng hậu Ngọc Cầm và Ngọc Tuệ đỡ xuống, : "Đều dậy ."
Bà với Bình An: "Hài tử ngoan, con đây, bổn cung xem thế nào."
Bình An bước khỏi hàng, liền cung nhân mang ghế và bàn kê thêm một chỗ bên chỗ của Trương Hoàng hậu, bên cạnh Ngọc Cầm và Ngọc Tuệ.
Một vị trí vô cùng thể diện, cho thấy sự coi trọng của hoàng gia.
Trương hoàng hậu: "Ngồi ."
Bình An hành lễ, lời xuống.
Trương hoàng hậu thấy vẻ phấn khích, kích động quá mức khuôn mặt Bình An, cũng nàng thờ ơ. Chỉ là, khí chất quanh nàng tao nhã, thoát tục, thanh khiết như tuyết mới. Tựa như cổ nhân , " vui vì , buồn vì mất", tâm tính cực .
Dù Trương hoàng hậu khen nàng cũng thừa nhận. Đứa trẻ thuần khiết rộng lượng, dù giỏi ăn thông minh hơn Ngọc Tuệ nhà nhiều.
Chuyện hai nhà Tiết - Hà ganh đua, ai cũng . Cuối cùng Tiết gia thắng, Hà Bảo Nguyệt thể khỏe, đến dự tiệc.
Ngọc Tuệ vốn ý định đến dự tiệc. Dù Dự Vương mượn danh nghĩa Tiết gia để săn hổ, nhưng thử hỏi ai đem Dự Vương so sánh với Thái tử?
Con hổ khiến phụ nàng, Thái tử đương triều, mất hết thể diện. Lén lút so sánh giữa các thần tử ủng hộ Đông cung và Dự Vương phủ, xem bao nhiêu ?
Thế là vinh quang đều để Dự Vương chiếm hết, nhưng dường như chẳng ai thấy gì sai trái! Nói một câu khó , rốt cuộc ai mới là Thái tử của Đại Thịnh triều ?
Ngọc Tuệ bực dọc, Trương hoàng hậu trách mắng mấy câu, mới miễn cưỡng đến dự tiệc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiet-binh-an/chuong-35-dang-yeu.html.]
Nàng để ý đến Bình An. Trái ngược với Ngọc Tuệ, Ngọc Cầm nghiêng hỏi Bình An: "Thỏ nhỏ vẫn khỏe chứ?"
Bình An gật đầu, đáp rằng cho uống chút nước và ăn cỏ, giờ đang say giấc nồng trong ổ do Thải Chi cho.
Ngắm khuôn mặt bầu bĩnh mềm mại của nàng, Ngọc Cầm cố kìm nén ý định véo má nàng, : "Lần đến chỗ xem thỏ."
Bình An ngoan ngoãn đáp: "Vâng."
Không lâu , cung nhân bưng lên món thịt nai nướng thơm lừng, còn thịt thỏ xào tương, rau dại xào thanh đạm, canh măng nấm đông cô, thật khiến ăn uống no say thỏa thích.
Ăn xong, đều trở về phòng của . Tiết gia phân cho một tiểu viện trong cấm uyển, ba gian phòng, ba tỷ mỗi một phòng.
Vùng ngoại ô kinh thành ban ngày còn dễ chịu nhưng ban đêm lạnh hơn nhiều. Trong phòng đốt lò than, vô cùng ấm áp, chú thỏ trắng trong ổ cạnh tường vùi mặt ngủ say khiến cũng buồn ngủ díu cả mắt.
Thải Chi chải tóc cho Bình An, cái đầu nhỏ của nàng chậm rãi, chậm rãi cúi xuống.
Sợ đau nàng, Thải Chi tùy tiện tết một b.í.m tóc, : "Tiểu thư hôm nay chơi mệt , mau ngủ thôi, ngày mai e là dậy sớm."
Dù cũng là cấm uyển của hoàng cung, thể quá tùy hứng .
Bình An dụi dụi mắt, Thải Chi dắt tay lên giường. Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, là giọng thanh lãnh của Tiết Thường An: "Tỷ tỷ, ngủ ?"
Tiết Thường An cũng tắm rửa xong, nàng mặc trung y, khoác thêm một chiếc áo choàng màu xanh biếc thêu hoa cúc, mang theo cả một phong sương, lạnh lẽo.
Bình An tỉnh táo hơn một chút, vỗ vỗ giường: "Muội , ."
Tiết Thường An chần chừ một lát, chỉ một góc nhỏ. Nàng liếc Thải Chi, Thải Chi liền hiểu ý tỷ các nàng chuyện riêng, bèn : "Nô tỳ ngoài hành lang."
Thải Chi , Tiết Thường An cũng quanh co mà thẳng vấn đề: "Tỷ tỷ, chiếc khăn tay ai đưa cho tỷ?"
"Khăn tay?" Bình An nghĩ ngợi một chút, mới nhớ , Tiết Thường An đang đến chiếc khăn tay mà Vương gia đánh rơi.
Nàng đáp: "Vương gia."
Dự Vương? Tiết Thường An hít một ngụm khí lạnh, xem nàng đoán sai. Lúc bọn họ xem ngựa, Dự Vương đến, còn trắng trợn để khăn tay bên cạnh Bình An.
thấy Bình An thản nhiên như , chắc hẳn cũng chẳng gì xảy , cung nhân đều ở đó.
Tuy rằng Đại Thịnh quá khắt khe về việc nam nữ thụ thụ bất như triều đại . Việc nam nữ gặp mặt khi thành , chỉ cần ngoài, coi là thất lễ.
Thế nhưng, nếu chiếc khăn tay của Dự Vương nhiều cô nương bắt gặp, e là sẽ vô cớ gây chuyện.
Nàng dám chắc, Bình An hề bao nhiêu ánh mắt đang ngầm theo dõi nàng.
Tiết Thường An cố gắng bình tĩnh , : "Muội nhét nó trong xấp giấy thư của tỷ , tỷ tìm cơ hội trả cho Vương gia."
Nàng vốn tưởng rằng tốn chút công sức để thuyết phục Bình An. Ai ngờ Bình An dụi mắt, vẻ mặt buồn ngủ nhưng vẫn ngoan ngoãn lời nàng, đáp ứng: "Được, trả cho Vương gia."
Tiết Thường An: "..." Nàng há miệng, vốn định giải thích thêm nhưng cảm thấy cần thiết.
Lời xong, nàng cũng cần ở thêm nữa, bèn : "Muội về đây."
Đôi mắt long lanh như nước của Bình An nàng, chút mong chờ.
Tiết Thường An trong lòng khựng , chẳng lẽ Bình An ngủ cùng ?
Bình An ngủ ở chính phòng, giường trong cấm uyển lớn, đủ cho ba . tại nàng ngủ cùng nàng chứ, mối quan hệ của họ đến ?
Tiết Thường An giả vờ ý của Bình An, bước đến cửa, Tiết Tĩnh An gõ cửa: "Nhị ?"
Bình An đáp: "Có ."
Ngoài cửa, Thải Chi mở cửa cho Tiết Tĩnh An. Tiết Tĩnh An bước , : "Tỷ thấy Thải Chi ở ngoài , ngay là Nhị còn ngủ... Ồ, Thường An cũng ở đây ?"
Tiết Thường An tay Tiết Tĩnh An, nàng đang ôm một chiếc gối.
Tiết Tĩnh An lướt qua Tiết Thường An, hỏi Bình An: "Có ngủ cùng ?"
Trong mắt Bình An tràn ngập ánh lấp lánh, nàng dùng sức gật đầu hỏi Tiết Thường An: "Cùng ngủ nhé?"
Tiết Thường An sững .
Tiết Tĩnh An: "Thường An xưa nay chỉ thích ở một ..."
Tiết Thường An đột nhiên : "Ai bảo thích ở một ? Hồng Diệp, mang gối của đây." Nửa câu là với Hồng Diệp đang bên ngoài.
Tiết Tĩnh An chút kinh ngạc, tính tình Tiết Thường An vốn phần cao ngạo, chẳng lẽ uống nhầm thuốc ?
Thật Tiết Thường An , đồng ý chút bốc đồng, đều tại Tiết Tĩnh An cả. Nàng ghét nhất là Tiết Tĩnh An, nếu Tiết Tĩnh An nhân cơ hội lừa gạt Bình An, thì phiền phức lớn.
Đương nhiên nàng trông chừng.
Biết ba cô nương ngủ cùng , Thải Chi và Thanh Liên cũng quá ngạc nhiên, Phùng phu nhân bây giờ cũng thích ngủ cùng tiểu thư nhà .
Thải Chi và Thanh Liên trải giường cho Bình An, ba chiếc gối kê sát , Bình An ở chính giữa, bên trái là Thường An, bên là Tĩnh An.
Bình An rúc trong chăn: "Ngoài lạnh lắm."
Tiết Tĩnh An: "May mà chúng mang đủ áo bông."
Tiết Thường An: "Hừ."
Giọng Bình An nhỏ dần: "Hôm nay... hôm nay thật vui, còn hổ nữa."
Tiết Tĩnh An mong chờ : "Nghe bọn họ đang lột da hổ, ngày mai lẽ sẽ thấy tấm da hổ chỉnh, sờ sẽ thế nào."
Tiết Thường An: "Hừ."
"..."
Ngoài trời gió thu hiu hắt, gió nổi lên, gió lạnh thổi cành cây lay động. Cửa sổ trong phòng phát tiếng kẽo kẹt nhưng bên trong ấm áp, tiếng các cô nương nhỏ dần.
Vốn dĩ ba gian phòng chia cho ba vị chủ tử, mấy đêm nay các ma ma và nha nhị đẳng đều chen chúc tạm bợ ở hành lang. ba vị cô nương ngủ chung một chỗ, là thừa hai gian phòng.
Không chỉ , việc trực đêm cũng cần đến ba nha đại nha nữa, một là đủ.
Thải Chi sắp xếp thỏa, để tất cả đều nghỉ ngơi. Những hầu trực đêm thì đến các phòng trống để ngủ, ấm áp thoải mái.
Hồng Diệp trải đệm đất, với Thanh Liên: "Thật , chịu lạnh."
Trước đây nàng dám nghĩ tới việc để cô nương nhà ngủ cùng các tỷ , chuyện may nhị cô nương.
------------------------------