TIẾT BÌNH AN - Chương 36: Đáng Yêu (tiếp)
Cập nhật lúc: 2025-07-17 02:40:58
Lượt xem: 106
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiết Hãn, Tiết Chú và Tiết Hạo đều ở trong quân doanh, nơi tiện nghi như ở cấm uyển, chỉ thể mang theo hai tiểu đồng, còn ngủ đất.
Quan viên tam phẩm trở lên thể ở một một trướng, nhà của quan viên tam phẩm thì ở chung một chỗ.
Chẳng hạn như Tiết Hãn ở trong triều là quan tứ phẩm, tuy tước vị đặc biệt cao quý nhưng với phận Tả Thiêm Đô Ngự Sử. Ông lấy gương, theo tiêu chuẩn quan viên tứ phẩm, cùng nhi tử ở chung một trướng.
Tiết Hạo lấy nước, Tiết Hãn Tiết Chú, chính ngăn cản Tiết Hạo và Trương Đại Tráng, khiến cho Hà gia nhất thời lấn át Tiết gia. Công phu dưỡng khí của Tiết Hãn kìm nén nữa, chút giận dữ: "Con dạy con như ?"
Tiết Chú ngẩn : "Phụ , nhi tử sai chỗ nào ?"
Tiết Hãn : "Con sai lầm lớn !"
Tiết Chú chút gấp gáp: " chẳng tổ mẫu dạy, việc gì cũng khiêm tốn, ngạo mạn hống hách ?"
Như việc bọn họ tước vị đặc biệt cao quý nhưng vẫn chen chúc ngủ chung một chỗ.
Tiết Hãn: "Đây là cuộc săn b.ắ.n mùa thu, con mang thể diện cho Tiết gia, con cho rằng con ngạo mạn hống hách?"
Tiết Chú cúi đầu, : "Nhi tử cho rằng nhị gây chú ý quá mức. Nếu vì mà đắc tội với Hà thượng thư, đối với phụ cũng ..."
Tiết Hãn: "Bảo các con ngạo mạn hống hách là sợ các con quên mất bản tâm, những chuyện như hậu nhân của Minh Quốc Công!"
Thuở Đại Thịnh khai quốc tổng cộng sắc phong năm vị quốc công, tính cả Vĩnh Quốc công và Ninh Quốc công. Đến nay trải qua bốn đời, ngoại trừ hai nhà Vĩnh - Ninh, các phủ quốc công còn đều suy bại.
Khá hơn thì sa sút thành hoàng thương*, nhưng kém thì thật khiến kinh hãi. Chẳng hạn như Minh Quốc công phủ mà Tiết Hãn nhắc tới, mười tám năm vì dung túng con cháu trắng trợn cướp đoạt dân nữ, đánh c.h.ế.t dân thường, chuyện truyền đến tai hoàng thượng. Sau đó tra Minh Quốc công phủ chiếm đất tư, tham ô nhận hối lộ, cuối cùng cả nhà c.h.é.m đầu!
*Hoàng thương: thương nhân phục vụ hoàng gia.
Khi đó Vạn Tuyên Đế mới kế vị, chiêu g.i.ế.c gà dọa khỉ vô cùng hiệu quả. Đừng là Vĩnh Quốc công phủ, Ninh Quốc công phủ cũng ngậm đắng nuốt cay, răn dạy con cháu, ngạo mạn, hỏng cơ nghiệp tổ tông.
Thời gian lâu dần, Vĩnh Quốc công phủ Tần lão thái quân trấn giữ, con cháu tuy đủ xuất sắc nhưng quy củ, từng gây họa, nên Vạn Tuyên Đế để mắt tới ban hôn.
sự cẩn thận dè dặt của Vĩnh Quốc công phủ nghĩa là cam chịu rùa rụt cổ!
Nếu , lúc đó khi Tiết Thường An đánh Hà Bảo Nguyệt, Tiết gia trực tiếp cầu hòa với Hà gia, còn cung tìm cách xoay chuyển?
Tiết Hãn: "Con xem, săn thú trong cuộc săn b.ắ.n mùa thu giống với chuyện ô uế của Minh Quốc công phủ ?"
Tiết Chú ậm ừ.
Nhắc đến Minh Quốc công phủ, Tiết Chú rùng . Khi đó mới năm tuổi, từng chứng kiến cảnh c.h.é.m đầu, quả thực sợ vỡ mật.
Tiết Hãn tiếp tục: "Đây là vấn đề tiến thoái, con một mực lùi bước, thể đổi sự coi trọng của khác. Với Hà gia cũng , Tiết gia năng lực để khác coi thường Tiết gia?"
Tiết Chú ngượng ngùng, : "Phụ , các đồng môn đều nhi tử khiêm tốn."
Tiết Hãn: "Lời bằng đồng môn của con ? Chú ca nhi, từ khi nào con đồng môn dắt mũi ? Con sách bằng bọn họ, nhưng bây giờ con quá tự ti !"
Tiết Chú càng cúi đầu thấp hơn, Tân Sơn thư viện đều là nhờ phúc của Dự Vương điện hạ, nếu thể kết giao với đồng môn?
Tiết Hãn thất vọng lắc đầu, : "Thôi, trở về, con đừng đến Tân Sơn thư viện nữa, ở nhà mời về dạy là ."
Tiết Chú: "Phụ ..."
Tiết Hãn: "Không cần nữa, con đến đó cũng chỉ học vẹt, tiến bộ gì!"
Trước đây Tiết gia và các nhà khác xung đột nhiều, nếu cũng Tần lão thái quân và ông ngăn , dịp kiểm nghiệm phẩm hạnh của nhi tử.
Nếu chuyện , ông cũng , hóa đại nhi tử trở nên khúm núm như , còn lấy đó tự hào, tự cho là khiêm tốn!
May mà Dự Vương điện hạ mặt giúp Tiết gia, nếu lão già thật còn mặt mũi nào tổ tông!
Lại nghĩ đến nguyên nhân Dự Vương tay là vì Bình An, mặt Tiết Hãn nóng lên, ông tìm nữ nhi là nữ nhi hưởng phúc, thể mãi tiêu hao ân tình của Bình An?
Thật là đau đầu!
...
Sáng hôm , trời hửng sáng, các cô nương thức dậy.
Tóc Bình An dày đen, mỗi ngủ dậy đều bù xù, gỡ chải . Tiết Tĩnh An thấy thú vị, sờ sờ đỉnh đầu nàng nghịch ngợm, : "Tổ chim nhỏ, tổ chim nhỏ."
Bình An tỉnh ngủ, còn chút mơ màng, nàng tự sờ sờ.
Không chim.
Ăn sáng xong, các tiểu thư đến vấn an Trương hoàng hậu. Đợi Trương hoàng hậu cho lui, tản tìm ngựa của .
Hôm qua mải xem náo nhiệt, ít cưỡi ngựa thỏa thích.
Hôm nay Bình An cũng trang phục cưỡi ngựa, đeo chiếc túi nhỏ mới Tiết Tĩnh An may cho, bên trong Thải Chi nhét một nắm kẹo mạch nha.
Ngoài dự liệu của Tiết Tĩnh An, Bình An sợ cưỡi ngựa. Nàng lưng con ngựa nhỏ, thong dong một vòng quanh bãi, hai má ửng hồng.
Chỉ là cưỡi lâu cũng mệt, Bình An xuống ngựa đến đình nghỉ ngơi. Tiết Thường An cũng ở trong đình, nàng đang đùa nghịch với ba con thỏ, thấy Bình An, nàng rụt tay .
Bình An xuống, uống một ngụm nóng. Một cung nữ tới tìm nàng, hạ giọng : "Nhị cô nương, Dự Vương điện hạ cho mời."
Bình An trả lời cung nữ ngay mà Tiết Thường An.
Tiết Thường An đột nhiên cảm thấy chuyện, quả nhiên, Bình An chỉ về phía đình nghỉ ở đằng xa, : "Tỷ gặp Vương gia."
Tiết Thường An: "....Tỷ thì , với gì."
Bình An dùng ánh mắt của tỷ tỷ: "Muội sẽ lo lắng." Nếu rõ ràng, sẽ mãi nghĩ ngợi, suy đoán nàng đang gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiet-binh-an/chuong-36-dang-yeu-tiep.html.]
Tiết Thường An: "..."
Bình An ôm lấy con thỏ, với nàng: "Tỷ đây."
Tiết Thường An đầu , gì.
...
Bùi Thuyên ở trong đình nghỉ của hoàng gia, mà ở một đình nhỏ ngoài bãi ngựa.
Nơi thanh u, là một nơi thích hợp để chuyện.
Hắn ghế, mắt khép hờ, một tay nghịch nghịch tai con thỏ rừng.
Lý Kính quỳ một chân bên cạnh, : "Thuộc hạ tra rõ, con hổ là do phía Đông Cung sắp đặt, chỉ là dường như ngờ tới điện hạ thể thoát ."
Bùi Thuyên "ừm" một tiếng từ trong mũi, Thái tử mấy khiêu khích , chính là tiến sâu vùng nguy hiểm.
Hắn mở mắt, hàng mày kiếm, con ngươi đen láy thâm trầm sắc bén, lộ rõ sát ý.
còn là của năm mười ba tuổi. Năm năm Thái tử từng dùng chiêu thức giống hệt như một , nhưng khi đó là chó sói. Hắn vốn định để mặc Đông Cung thêm vài ngày.
Ngoài đình truyền đến tiếng bước chân, Lý Kính dừng , Bùi Thuyên : "Ngươi lui xuống ."
Lý Kính: "Vâng."
Bùi Thuyên xuống phía đình, Bình An cúi đầu bậc thang bước lên, vạt áo nàng nhẹ nhàng, bước chân khoan thai, giống như một hạt bồ công , nhẹ nhàng rơi xuống.
Vẻ u ám mặt Bùi Thuyên tan ít, nhưng kỹ hơn trong tay nàng cũng ôm một con thỏ trắng cùng màu lông với con của .
Động tác vuốt ve thỏ của Bùi Thuyên khựng .
Bình An cũng thấy và con thỏ.
Nàng "a" một tiếng, đến bên cạnh Bùi Thuyên xổm xuống, đặt con thỏ trong tay xuống cạnh con thỏ của Bùi Thuyên. Đôi mắt sáng của nàng khẽ đảo, bên trái bên .
Đều là màu trắng, trông giống quá, sắp phân biệt con nào với con nào.
Đột nhiên, từ phía bên cạnh vươn một bàn tay, khẽ búng tai con thỏ của nàng.
Mu bàn tay trắng nõn, ngón tay thon dài, mạch m.á.u xanh ẩn hiện, giống như vân ngọc ẩn trong tủy, , lập tức cướp ánh mắt của Bình An khỏi con thỏ.
Bình An ngẩng đầu lên, lúc mới nhớ gọi : "Vương gia."
Bùi Thuyên từ cao xuống nàng.
Thật là mau quên, hôm qua còn sẽ luôn dõi theo , chỉ là, đôi mắt nàng là một hồ nước trong, nàng , giống như ngâm đáy hồ, bao bọc bởi dòng suối trong vắt.
Dòng suối , róc rách chảy, chảy mãi, rót một nơi khô cạn nhiều năm.
Bùi Thuyên khỏi thêm một lúc, cách lớp áo nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của Bình An. Khi dậy tay kéo một cái, Bình An cũng bất giác lên theo.
Hắn buông tay, hỏi Bình An: "Thỏ ở ?"
Bình An: "Đại ca bắt ."
Bùi Thuyên theo bản năng nghĩ đến Tiết Chú, nhưng nhanh, Tiết Chú bản lĩnh , chính là dưỡng Trương gia.
Hắn : "Hắn cũng rảnh rỗi thật, chuyên bắt thỏ."
Bình An con thỏ trắng của Bùi Thuyên, : "Vương gia cũng bắt."
Bùi Thuyên: "Nàng đang rảnh rỗi?"
Nói Vương gia rảnh rỗi , nàng lắc đầu, : "Là thỏ, đáng yêu."
Đáng yêu cho nên Vương gia mới bắt, Vương gia rảnh rỗi.
Lông mi Bùi Thuyên khẽ động, giơ tay lên, ngón tay thon dài dừng cách mắt nàng nửa tấc, tiến thêm chút nữa sẽ chạm .
Nàng nhúc nhích. Hắn , nếu thật sự chạm , nàng sẽ né tránh.
Hắn đột nhiên nắm chặt ngón tay, đáy mắt trầm xuống, giọng cũng trầm trầm: "Nàng cũng ."
Thật đáng yêu.
Nhiều thích nàng như , bao gồm cả tỷ của nàng.
Từ nãy , của Bình An lén lút theo. Hiện tại nàng đang trốn ở đình nghỉ đằng xa trộm, ánh mắt rời Bình An, giống như sợ lừa gạt Bình An.
thể lừa gạt nàng, từ giờ đến ngày đại hôn cũng chỉ còn năm tháng.
Bình An chậm rãi chớp mắt, đáy mắt nàng gợn sóng lăn tăn, giọng điệu nhẹ nhàng như lông vũ, chút chậm rãi, nàng hỏi: "Vậy, thích ?"
Lòng đột nhiên giật thót, cúi đầu nàng, đáy mắt càng thêm sâu thẳm.
Ngón tay trắng nõn của nàng chỉ con thỏ trắng của , chỉ con thỏ trắng của , khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mềm mại của nàng lộ rõ sự mong đợi: "Ta đổi cho ."
Nếu Vương gia thích thỏ của nàng, nàng nguyện ý đổi cho , bởi vì nàng cũng thèm con thỏ của , quá mềm mại, quá đáng yêu.
Bùi Thuyên: "..."
Hắn đột nhiên thả lỏng đôi môi đang mím chặt, hỏi: "Sao chỉ chính ?"
---
Bùi Thuyên bế Bình An bỏ chạy.
Tiết Thường An nhảy : "Tên tặc tử , trả tỷ tỷ cho !!!"