TIẾT BÌNH AN - Chương 38: Trổ Tài (tiếp)
Cập nhật lúc: 2025-07-17 02:41:03
Lượt xem: 96
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đoàn trở về với đầy ắp chiến lợi phẩm, con lợn rừng cũng khiêng về.
Trương Hoàng hậu các cô nương rừng, còn săn lợn rừng, cũng kinh ngạc: "Không ai thương chứ?"
Ngọc Cầm : "Không mảy may tổn hại."
Nói xong, nàng dừng một chút: "Hoàng tổ mẫu, Nhị lang nhà Tiết gia , hình như chút bản lĩnh."
Bèn kể chi tiết việc Tiết Cảo bắt lợn rừng trong rừng.
Ngọc Cầm: "Tôn nữ chỉ sợ..."
Trương Hoàng hậu nhíu mày, : "Con cần lo lắng, Tiết gia tổ huấn."
Năm xưa, thiên hạ Đại Thịnh là do Thánh Tổ, Tiết lão thái gia và một nhà khác cùng giành .
Tiết lão thái gia tinh thông binh pháp, để khiến Thánh Tổ an tâm, lệnh cho con cháu bỏ võ theo văn. Nếu , Thánh Tổ cũng sẽ niệm tình lão thái gia mà ban cho Quốc Công phủ chữ "Vĩnh".
Trương Hoàng hậu chủ hậu cung mười mấy năm, mới thể hiểu sự cao minh của dương mưu* . Dùng gấm vóc lụa là nuôi dưỡng Tiết gia, khiến Tiết gia chọn con đường thích hợp, sẽ một ngày Tiết gia tự lụi bại.
*Dương mưu: mưu kế cần che giấu, đường đường chính chính mà vẫn đạt mục đích.
Chỉ điều, khí * vốn dĩ nên tiêu tan hết từ đời Tiết Hãn, Tần lão thái quân một tay xoay chuyển.
*Khí : vận mệnh, mệnh.
đến đời Tiết Chú và Tiết Hạo, việc sách quả thực xong, võ nghệ dù giỏi đến cũng chỉ đến thế mà thôi.
...
Bước khỏi phòng, Ngọc Cầm và Ngọc Tuệ chạm mặt .
Ngọc Tuệ hôm nay đều chơi cùng Hà Bảo Nguyệt, mới tin đích tỷ cùng mấy nhà Tiết gia, Từ gia, Lâm gia rừng săn bắn, còn gặp lợn rừng.
Ngọc Tuệ giận dữ, như thể đến hỏi tội, chất vấn Ngọc Cầm: "Tỷ tỷ, rốt cuộc tỷ ý gì, tỷ thích Tiết gia đến ?"
Ngọc Cầm một tiếng, : "Muội đừng giận, chỉ chút tò mò, Tiết gia Bình An đây thật sự bắt cóc ?"
Ngọc Tuệ: " , cảm thấy khó tin ?"
Giờ đây, các cô nương chẳng ai tin, ngoại trừ mấy nhà rõ chân tướng, nhưng mấy nhà cũng sẽ tùy tiện lan truyền chuyện của nàng nữa.
Tiết Bình An thật , từ nông thôn trở về, còn thể dễ dàng hòa nhập vòng tròn ở kinh thành. Ngọc Tuệ nương , năm đó nhà nàng từ địa phương đến kinh thành, chịu bao sự chèn ép!
Ngọc Cầm suy nghĩ một hồi, hỏi: "Ta , nàng nhớ chút gì về chuyện năm chín, mười tuổi?"
Ngọc Tuệ: " , cho nên ai hỏi nàng chuyện hồi nhỏ, hỏi thì nàng tỏ vẻ mờ mịt."
Ngọc Cầm lẩm bẩm: "Thật sự nhớ gì ."
Tiết gia Bình An vẫn xinh như hồi nhỏ, bất cứ ai khi nhỏ từng gặp nàng đều sẽ cảm thán. Nàng thật sự từ một tiểu tiên đồng trưởng thành thành một tiên nữ, thật sự quá xinh .
Ánh mắt nàng lưu chuyển, đáy mắt thực sự quá trong trẻo, điều thể giả vờ .
Đột nhiên, Ngọc Tuệ chú ý đến vết răng động vật cổ tay Ngọc Cầm, hỏi: "Sao tỷ thương?"
Ngọc Cầm kéo tay áo xuống, : "Là do săn."
...
Bình An khi trở về, tiên đến đình hóng mát lấy thỏ trắng.
chẳng từ khi nào, lồng mở, thỏ cũng chẳng thấy .
Bình An hồi lâu, các cung nữ ban nãy chẳng mất. Nàng xách lồng vòng quanh đình tìm kiếm, mãi chạm mặt Từ Nghiên.
Bình An để ý, vẫn cúi đầu.
Từ Nghiên do dự một chút, xung quanh còn cung nhân, vượt quá lễ tiết, bèn tiến lên một bước: "Tiết nhị cô nương."
Bình An ngẩng đầu, nghi hoặc .
Như sợ kinh động đến nàng, Từ Nghiên hạ thấp giọng: "Cô nương gặp chuyện gì ?"
Bình An nhớ Từ Nghiên, nàng mím môi, trả lời .
Mà lúc , phía Từ Nghiên, Tiết Hạo và Trương Đại Tráng rửa mặt rửa tay ở giếng xong trở về. Tiết Hạo với Trương Đại Tráng: "Ta thắng ! Ba nhà , thiếu một ai!"
Trương Đại Tráng: "Cút, chẳng qua là ngươi may mắn thôi!"
Hai bọn họ cãi , thúc cùi chỏ , ai cũng phục ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiet-binh-an/chuong-38-tro-tai-tiep.html.]
Bình An : "Đại ca, Nhị ca."
Tiết Hạo và Trương Đại Tráng vội vàng thu động tác. Bình An bọn họ: "Đang cãi ."
Hai liên tục phủ nhận: "Không , là tỷ thí võ nghệ."
" , chúng đang rèn luyện thủ."
Bình An yên tâm, nàng tiếp tục cúi đầu xuống đất.
Từ Nghiên chắp tay với Tiết Hạo và Trương Đại Tráng. Tiết Hạo liếc Từ Nghiên, hỏi: "Nhị , ?"
Bình An chỉ cái lồng trong tay, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt như phủ một tầng sương: "Thỏ, chạy mất ."
Tiết Hạo: "Ai nha, chuyện nhỏ, chúng bắt một con khác cho !"
Bình An lên tiếng.
Trương Đại Tráng hiểu : "Chúng tìm về giúp !"
Trong mắt Bình An sáng lên: "Được."
Từ Nghiên : "Thêm một luôn hơn, thể giúp đỡ."
Tiết Hạo: "Cũng , ngươi tìm ở đây, và Đại Tráng đến khu rừng đằng ."
...
Trong trướng, một mảnh lạnh lẽo.
Bùi Thuyên kỵ trang, đeo bao tay, con thỏ nhốt trong lồng của . Cách song sắt, ngón tay thon dài trắng nõn của vuốt ve đầu thỏ.
Đây là con thỏ nàng đổi cho , tính tình cũng , ai cũng thể sờ nó, giống như nàng.
Hắn thu tay về, xoa xoa đầu ngón tay, vẫn còn đọng cảm giác mềm mại và ấm áp .
Nên nuôi bên cạnh, trông nom cẩn thận, mới .
Lưu công công : "Điện hạ."
Bùi Thuyên hỏi: "Con thỏ của Hà gia , đưa ."
Hắn săn hổ nhưng lấy danh nghĩa của Tiết gia. Hà gia thức thời đến cũng nên nhớ kỹ, hôn sự của Dự Vương phủ và Tiết gia định từ lâu.
Lưu công công lau mồ hôi: "Vâng." Chỉ là dẹp Hà Nhị Lang , xuất hiện của Từ gia, hình như còn đang giúp Bình An tìm gì đó, chuyện nên thế nào đây...
Lưu công công do dự, Bùi Thuyên cầm lấy cung tên treo vách trướng, ngón tay kéo dây cung căng đến mức đầu ngón tay trắng bệch, khớp xương rõ ràng.
Hắn rừng.
Bùi Thuyên : "Bảo Lý Kính chờ ở sườn núi phía bắc."
Lưu công công chút lo lắng: "Điện hạ, Lý Kính cách điện hạ quá xa ." Lý Kính là tâm phúc tử sĩ của Bùi Thuyên, quản lý một đội ám vệ võ nghệ cao cường.
*Tử sĩ: thuộc hạ trung thành, sẵn sàng c.h.ế.t vì chủ.
Bùi Thuyên: "Không ." Hôm qua săn hổ đánh rắn động cỏ, dẫn thêm nhiều , Thái tử sẽ động tĩnh.
Như thường lệ, chọn bốn thị vệ, Bùi Thuyên xoay lên ngựa, thúc bụng ngựa, về phía rừng.
Hắn bình tĩnh ung dung, trong núi một canh giờ. Trong lúc đó còn g.i.ế.c mấy con mồi sai một thị vệ mang về, còn tiếp tục sâu trong.
Không lâu , trong rừng đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân ẩn nấp, thị vệ : "Kẻ nào!"
bốn phía, đột nhiên xuất hiện mười mấy bóng đen mặc áo đen, quả nhiên là trận thế lớn.
Lý Kính và ám vệ còn một khắc nữa mới tới.
Thị vệ: "Thích khách! Vương gia mau rút lui!"
Tiếng c.h.é.m g.i.ế.c vang lên, trong mắt Bùi Thuyên tràn ngập vẻ lạnh lẽo, giương cung b.ắ.n tên, chỗ cánh tay trái thương năm năm , mơ hồ nhói đau, điều khiến đáy mắt lan một màu đỏ thẫm.
đúng lúc biến cố bất ngờ xảy , tiếng vó ngựa lộc cộc đột ngột vang lên, hai con ngựa bất ngờ xông khu vực .
Bùi Thuyên ngẩng đầu, là Tiết Hạo của Tiết gia.
Tiết Hạo kinh hãi thất sắc: "Vương gia!"
Trương Đại Tráng bên cạnh Tiết Hạo, thấy cách xưng hô của Tiết Hạo, lập tức phản ứng , đây là phu của ? Lại cảnh tượng , kẻ dám g.i.ế.c phu của bọn ? Không !
Hắn hét lên một tiếng kinh thiên động địa: "Hây!"
---
Lý Kính: Vậy định cho thất nghiệp [Đáng thương].