TIẾT BÌNH AN - Chương 53: Vẫn Chưa Thể Nói
Cập nhật lúc: 2025-07-17 02:47:13
Lượt xem: 89
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày mồng hai tháng Giêng, Tiết Tĩnh An về nhà đẻ. Phủ Trấn Viễn Hầu và phủ Vĩnh Quốc Công cách xa, chỉ ba con phố, đều ở nơi tấc đất tấc vàng trong kinh thành.
Ấy cũng là lý do vì ai nấy đều Tiết Tĩnh An gả , nhà đẻ ở ngay đây, nếu Lâm gia là hạng chua ngoa, cũng chẳng dám càn.
Huống chi Lâm gia rộng lượng, bà bà thấu tình đạt lý, trượng phu Lâm Chính tuổi trẻ đỗ tiến sĩ, tính tình điềm đạm ôn hòa, Lâm Ấu Tuân nhờ mối giao hảo từ cuộc săn mùa thu khi mà thiết yêu thương Tiết Tĩnh An.
Mười mấy ngày tân hôn, Tiết Tĩnh An và Lâm Chính quấn quýt như keo sơn, rạng rỡ tươi tắn, đó là điều chẳng thể giấu diếm .
Khi gặp Phùng phu nhân, Tiết Tĩnh An cũng chuyện vui đêm trừ tịch, cả nhà ăn cơm kể chuyện .
Chuyện thật thú vị, nàng kìm , hình dung cảnh tượng trong lòng nàng chút cô đơn. Bình An ở đó, còn nàng thì .
Tiết Thường An cũng ở đó. Bình An và Tiết Thường An thêm những kỷ niệm giữa tỷ , điều khiến Tiết Tĩnh An chua xót trong lòng.
Ra khỏi phòng Phùng phu nhân, Tiết Tĩnh An về Minh Vu viện , Bình An và Tiết Thường An cũng đang chờ để hàn huyên với nàng.
Tiết Tĩnh An mang quà cho cả Bình An và Tiết Thường An, tặng Bình An một đôi túi thơm hình cá chép đùa lá sen, tặng Tiết Thường An một chiếc khăn tay thêu hoa lan.
Bình An ngắm nghía hai chiếc túi thơm, chúng từ lụa Hàng Châu thượng hạng màu xanh nhạt nền, đường kim mũi chỉ biến hóa tinh tế thêu nên hình cá chép xen lẫn màu đỏ trắng, lá sen xanh đậm điểm xuyết bên cạnh, sống động như thật.
Nàng đến ngây , lẩm bẩm: "Đẹp quá."
Tiết Tĩnh An bỗng thấy những mệt nhọc khi hai chiếc túi thơm đều tan biến hết.
Từ xưa đến nay, thê tử thêu thùa để tặng trượng phu là biểu hiện của tình cảm phu thê hòa hợp. Nay Bình An cũng sắp đến ngày xuất giá, mà nàng chẳng may vá.
Mỗi nghĩ đến điều , Tiết Tĩnh An yên tâm. Cho nên , nàng đặc biệt dùng lối thêu kim tuyến cổ, khiến khác nhận là do nàng , để Bình An thể đem tặng .
Nàng nghĩ, một cặp chắc là đủ dùng . Bình An khi còn là khuê nữ, trong nhà chẳng ai nỡ để nàng luyện kim chỉ, chỉ mong Dự Vương phủ điều, tuyệt đối đừng để Bình An may vá, lỡ đ.â.m tay thì .
Lúc thấy Bình An thích, Tiết Tĩnh An như trút một mối tâm sự, tươi rạng rỡ, : "Vẫn là tỷ tỷ hơn đúng !"
Giọng Bình An dịu dàng: "Tỷ tỷ ."
Ở ghế bên cạnh, Tiết Thường An khẽ hừ: "Khi , Nhị tỷ tỷ thư về Hoàn Nam, ' ' và 'tỷ tỷ', 'tỷ tỷ '."
Lúc đó là tiết Đoan Ngọ, Bình An chữ "Long" thế nào nên hỏi Tiết Thường An, nội dung trong thư tất nhiên Tiết Thường An thấy.
Bình An nhớ rõ chuyện nhỏ nhặt như , chỉ ậm ừ: "Ừm."
Có lẽ là thật.
Tiết Tĩnh An một tiếng, với Tiết Thường An: "Tam thật trẻ con, gì đáng tranh giành chứ?"
Tiết Thường An ghét nhất là sự giả tạo của Tiết Tĩnh An, chẳng qua là thêu thùa giỏi hơn một chút, khoe khoang khắp nơi.
Nàng nhạo: "Tiết Tĩnh An, là tỷ bắt đầu ."
Tiết Tĩnh An ung dung : "Muội vội cái gì."
Hai vô cớ cãi , Bình An một hồi, nàng nắm lấy tay mỗi , nghiêm túc dỗ dành: "Hai đều cả."
Tiết Tĩnh An, Tiết Thường An: "..."
Tiết Tĩnh An : "Nhị yên tâm, và chỉ đùa thôi."
Tiết Thường An biểu hiện gì nhưng còn cãi Tiết Tĩnh An nữa.
Bình An yên lòng, tỷ tỷ và của nàng thật .
...
Ngày mồng hai náo nhiệt qua , hơn mười ngày , chính là rằm tháng Giêng, Tết Nguyên Tiêu.
Phủ Vĩnh Quốc Công kiêng kỵ ngày Tết Nguyên Tiêu, bởi vì mười năm qua cứ đến ngày , Phùng phu nhân mắc chứng đau đầu. Trong phủ đều dám lớn tiếng.
Năm đó, đích nữ Tiểu Bình An của Tiết gia lạc mất ngày Tết Nguyên Tiêu .
Thỉnh thoảng, lão gia Tiết Hãn còn Phùng phu nhân mắng cho một trận, gào lên: "Nếu chẳng chút quan hệ nào ở Binh Mã Tư, phong thành chậm một ngày, để lạc mất Bình An!"
Năm nào cũng như , khiến cho Tết Nguyên Tiêu đối với phủ Vĩnh Quốc Công chẳng còn chút thú vị nào.
Năm nay tất nhiên khác biệt, Phùng phu nhân tinh thần sảng khoái, trong một năm , bà cảm thấy như càng ngày càng trẻ , gì cũng sức.
Phủ nha đến tìm để quyên tiền cho đại hội hoa đăng, Phùng phu nhân hề keo kiệt, quyên năm trăm lượng.
niềm vui của bà nhanh tan biến, giống như than nóng dội nước, xèo một tiếng chỉ còn khói bốc lên vô ích.
Liền thấy Tần lão phu nhân đeo mạc ngạch thêu hình con dơi màu tím đậm, lão nhân gia mày mắt nghiêm nghị, trịnh trọng : "Tết Nguyên Tiêu năm nay cho Bình An ngoài chơi ."
Phùng phu nhân ngẩn : "Mẫu , điều , con bé sắp xuất giá, lâu khỏi phủ..."
Tần lão phu nhân: "Bình An cần thêu áo cưới, cả ngày nhốt ở nhà, thật vô vị. Hơn nữa, năm nay con giữ nó cho nó ngoài chơi, năm thì ?"
"Tân Châu, phủ chúng nên bước khỏi quá khứ ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiet-binh-an/chuong-53-van-chua-the-noi.html.]
Phùng phu nhân ngẩn , bất giác nước mắt tuôn rơi, trong lòng sợ hãi ngày Tết Nguyên Tiêu, chỉ mong thể trốn tránh ngày đó.
Thế nhưng lúc , Tuyết Chi ở bên ngoài : "Lão thái thái, đại thái thái, nhị cô nương đến."
Bình An ôm một con thỏ trắng muốt xinh xắn. Con thỏ đôi tai cụp xuống, khuôn mặt tròn trịa, vô cùng đáng yêu. Thải Chi và Thanh Liên mỗi xách một chiếc lồng, đựng cỏ khô.
Phùng phu nhân lau nước mắt, hỏi: "Đang gì ?"
Thải Chi : "Cô nương nghĩ, thể mang thỏ đến Vương phủ, để ở chỗ lão phu nhân nuôi."
Bình An khẽ "ừm" một tiếng.
Vương phủ một con thỏ , con thỏ để ở nhà nuôi thì hơn.
Trong nhà chỗ nào nuôi thỏ nhất? Đương nhiên là Di Đức Viện, tổ mẫu thể béo , thỏ cũng thể béo .
Tần lão phu nhân hề từ chối, liền gọi Tuyết Chi: “Ngươi sắp xếp .”
Tuyết Chi đáp lời: “Vâng.”
Nhắc đến chuyện hôn sự, Phùng phu nhân kéo Bình An đến cạnh , thở dài : “Dù hôn sự sẽ đến nhanh thôi nhưng ngờ nhanh đến . Rõ ràng Bình An nhà vẫn còn bé bỏng, ai nha…”
Tần lão phu nhân khẽ nhắm mắt, hỏi Bình An: “Đêm nguyên tiêu, trong kinh thành xưa nay thường mở hội hoa đăng, con ngoài chơi ?”
Bình An khi còn ở Hoàn Nam cũng từng thấy hội hoa đăng nhưng hội hoa đăng ở kinh thành sẽ như thế nào.
Trong lòng nàng vô cùng tò mò, liền đáp: “Vâng.”
Nếu là ý của lão phu nhân, Bình An chơi, Phùng phu nhân cũng tiện thêm gì.
Chớp mắt đến đêm nguyên tiêu, ngoài Thải Chi và Thanh Liên, Phùng phu nhân còn sắp xếp thêm sáu bà tử vạm vỡ, theo sát Bình An.
Như thế vẫn đủ, đúng lúc Tiết Hạo nghỉ, hơn nữa Tiết Hạo hiện giờ cũng còn là gã công tử bột vô dụng như . Phùng phu nhân cẩn thận dặn dò mấy câu.
Tiết Hạo vội vàng đáp: “Mẫu cứ yên tâm, việc cấm vệ quân chúng con quen thuộc.”
Lúc Bình An khỏi cửa, nàng đội mũ sa, sáu bà tử mặt, Tiết Hạo âm thầm bảo vệ phía , cùng hộ tống nàng đường lớn.
Ra khỏi phố Vĩnh An, chính là Thiên Nhai, con đường chính của kinh thành.
Đường phố sáng rực như ban ngày, vầng trăng trời cũng phần ảm đạm, như mắc cửi. Tửu lâu treo đèn lồng san sát , nối thành một dải, đèn hình hoa sen, hình hạc bay, hình thỏ… đủ cả. Hương vị đồ ăn vặt tràn ngập khắp phố, vô món đồ thủ công tinh xảo, còn náo nhiệt phồn hoa hơn cả dịp Đoan Ngọ.
Một chân bước chốn tựa như mạch m.á.u của Đại Thịnh, cảm nhận sự náo nhiệt hừng hực.
Bình An ngắm cảnh tượng tráng lệ từ gần đến xa, đôi mắt sáng long lanh.
Thải Chi tự thấy trách nhiệm vai nặng nề, trong lòng nàng lo lắng, hôm nay đông thật. Những ngày như thế trẻ con dễ bắt cóc.
Bình An ngoan, sáu bà tử bao bọc, nàng từng bước chậm rãi , hề chạy lung tung, rời khỏi tầm mắt của .
Nghĩ đến mười một năm , cô nương cũng ngoan ngoãn như mà bắt cóc, Thải Chi chút xót xa.
Thải Chi cất tiếng: “Cô nương mua gì, cứ với .”
Bên ngoài sáng, lớp sa mũ đủ mỏng để Bình An rõ vật, nàng trúng xâu kẹo hồ lô ở phía xa: “Cái .”
Thải Chi trả tiền, Bình An trúng một chiếc đèn hoa đăng, là Thanh Liên mua.
Chỉ mới mười mấy bước, tay nàng cầm năm sáu món đồ, đầy ắp cả hai tay.
Thải Chi lấy bớt mấy món, : “Cô nương thấy cái gì cũng mới lạ.”
Bình An xoè tay đếm, còn thiếu bốn món nữa mới mua đủ cho cả nhà.
Bỗng nhiên, từ phía xa một đoàn tới, vây quanh một nữ tử quen mặt. Nàng đội mũ sa, búi tóc của phụ nhân, mặc một chiếc áo thêu hoa màu đỏ thẫm, dung mạo thanh tú dịu dàng.
Chính là Ngọc Cầm quận chúa.
Ngọc Cầm xuất giá tháng mười một năm ngoái, kể từ đó, Bình An từng gặp nàng.
Nhìn bước chân của nàng hẳn là đang về phía . Thải Chi nghĩ đến con thỏ, sắc mặt chút khó coi, kịp gì với Bình An, Bình An khẽ kéo tay áo Thải Chi.
Nàng Bình An ghé tai nhỏ: “Kẻ trộm đồ.”
Con thỏ trắng gửi ở Di Đức Viện, Ngọc Cầm nuôi ở Đông cung một thời gian, gầy nhiều, thật đáng thương.
Nghe Bình An hình dung như , Thải Chi bật , : “Cô nương, chúng tránh xa nàng một chút.”
Ngoài đường đông, đợi Ngọc Cầm đến gần, mấy bọn họ rẽ sang con phố khác.
Phát hiện của Vĩnh Quốc Công phủ , Ngọc Cầm dừng bước, khẽ mỉm . Tiết Bình An còn trốn, quả là chút tiến bộ.
Bên cạnh, ma ma hỏi: “Quận chúa, cần qua đó ?”
Ngọc Cầm quan sát thấy con hẻm tối tăm, nơi một đội cấm vệ quân đang ẩn nấp, nàng : “Không cần.”
…