TIẾT BÌNH AN - Chương 58: Thành Hôn (tiếp)
Cập nhật lúc: 2025-07-17 02:47:26
Lượt xem: 101
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lên kiệu hoa, từ Quốc công phủ ở phố Vĩnh An đến Vương phủ ở phố Vạn Ninh, đường xa lắm. đại hôn tất nhiên cần nhanh, khiêng kiệu bước chân vững vàng, cũng chậm rãi.
Bình An ở trong kiệu hoa, đội khăn trùm đầu đỏ, nàng sờ thấy chiếc bánh bao trắng, vốn định cứ thế mà ăn, đột nhiên nhớ thoa son môi.
Nàng nghĩ ngợi một lúc, phát hiện xé ăn là , liền chậm rãi xé.
Bánh bao bụng, nàng no , cũng buồn ngủ .
Nàng sờ soạng trong kiệu vài cái, trong kiệu, Phùng phu nhân quả nhiên sớm chuẩn sẵn gối mềm, Bình An chỉnh tư thế một chút, dựa kiệu, khép hờ mắt.
Nàng dường như mơ một giấc mơ, tuy rằng đều vui vẻ nhưng thật cũng buồn.
Nửa canh giờ , kiệu dừng , nàng ngủ sâu, liền mở mắt . Rèm kiệu vén lên, xuyên qua khăn trùm đầu, nàng thấy ánh mặt trời bên ngoài ngả về tây, một ngày từ sáng đến tối mà sắp trôi qua hết.
Nàng mất thị giác, cũng cảm nhận thời gian trôi qua như thế nào, hiếm khi lúc như , khiến cho tất cả thứ đều chân thực đến thế.
Nàng vươn tay ngoài, nắm lấy tay nàng Thải Chi, cũng khác, mà là một bàn tay chút quen thuộc.
Bình An mượn khe hở của khăn trùm đầu về phía tay của Bùi Thuyên.
Tay lớn, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay cứng rắn thô ráp, dường như còn chút mồ hôi mỏng.
Trong khoảnh khắc, giống như sương mù ngưng tụ bình pha lê lưu ly đột nhiên lau sạch, thế giới trở nên rõ ràng trong trẻo, sự náo nhiệt xung quanh cũng trở nên sống động.
Thì là mơ.
Nàng cử động ngón tay.
Đầu ngón tay đột nhiên dùng sức, nhéo lòng bàn tay nàng một cái, lúc mới bất đắc dĩ buông , đổi thành tỳ nữ đỡ lấy nàng. Giữa bọn họ đổi thành dải lụa đỏ và bông hoa đỏ lớn buộc cùng .
Bước qua cổng chính, xuyên qua trục giữa của Dự Vương phủ, một đường đến chính sảnh. Nguyên thái phi đang ở vị trí cùng, một vị trí khác bỏ trống.
Bà hai đang mặt, mỉm gật đầu, mối hôn sự định mười mấy năm , cuối cùng cũng sắp thành.
Bái thiên địa cao đường, bước , chính là nghi thức mà đám trẻ con thường bắt chước nhất. Bình An vẫn chút quen thuộc, tiếp theo chính là đêm động phòng hoa chúc.
Nàng nghĩ, ừm, ngủ .
Phòng tân hôn bố trí ở Tĩnh U Hiên, trúc ở Tĩnh U Hiên dọn bớt một chút, đó là hoa nghênh xuân, hoa đào, trong phòng cũng dán chữ song hỷ, vui mừng.
Bình An tuy rằng vẫn thấy nhưng khi giường, nàng , nàng từng ngủ ở đây.
Nơi cũng quen thuộc.
Cảm giác quen thuộc liên tiếp ập đến, là thứ khiến dễ dàng thả lỏng nhất, giống như con thuyền nhỏ trong lòng còn trôi nổi mục đích mà từ từ cập bến thả neo.
Bình An khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Không giống như những nhà khác thành , trong phòng tân hôn chật kín nữ quyến và khách khứa, trong Tĩnh U Hiên chỉ mấy vị lão thái thái uy vọng của các gia tộc, Nguyên thái phi mời đến quan lễ, còn của Đông Cung càng xuất hiện ở đây.
Thật , nếu tất cả nữ quyến đều đến cũng tính là vượt quá quy củ, là do chủ nhân .
Hắn tự tay đón nàng Vương phủ. Nàng một dư thừa nào khác thấy, đều .
Đã như , trong phòng vẻ thanh tịnh, hỉ bà xướng từ, một chiếc cân* bằng gỗ tử đàn mạ vàng khảm cành chua khẽ nhấc một góc khăn trùm đầu lên, từ từ vén lên cao.
*Cân: Một loại cân nhỏ, thường bằng gỗ quý, dùng để vén khăn trùm đầu của cô dâu trong lễ cưới.
Tầm mắt của Bình An dần dần rõ ràng, đập mắt là tấm thảm lông cáo trải mặt đất, đến đây vẫn là mùa thu, trải nó.
Rất nhanh, ánh mắt của nàng Bùi Thuyên thu hút.
Bùi Thuyên mặc áo bào tân lang màu đỏ thẫm thêu hoa văn bảo tướng* bằng kỹ thuật dệt "khắc ty", eo và vai buộc một dải lụa đỏ, tôn lên bờ vai rộng và vòng eo thon, dáng cao lớn.
*Hoa văn bảo tướng: Một loại hoa văn trang trí truyền thống, thường hình hoa sen cách điệu.
Sắc da và màu môi nhạt nhưng lông mày và đôi mắt đậm như mực. Một hỷ phục đỏ thẫm cho sự lạnh lùng thường thấy của cũng xua tan vài phần. Dáng vẻ quả thực là cực kỳ tuấn tú phong lưu.
Đẹp hơn .
Bình An đang Bùi Thuyên, cũng đang nàng.
Hoàng hôn buông xuống, trong phòng sớm thắp nến, mái tóc đen nhánh của nàng đều búi trong mũ phượng. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, lông mày và đôi mắt đẽ, đôi mắt sáng ngời, cổ cao thanh tú, môi một vệt đỏ thắm. Khiến nàng càng giống tiên tử lỡ lạc xuống trần gian, ăn vụng một quả đào ngọt ngào.
Trong khoảnh khắc bốn mắt giao , đáy mắt Bùi Thuyên khẽ d.a.o động. Nàng dùng ánh mắt trong trẻo sáng ngời thẳng .
Các vị lão thái thái kinh diễm vẻ của Bình An khăn trùm đầu, nhịn mỉm . Sống nửa đời , đây là đầu tiên bọn họ thấy tân nương tử hề e thẹn ngượng ngùng.
Hỉ bà một tiếng: "Tân lang tân nương, uống rượu hợp cẩn."
Chén rượu nối với bằng sợi chỉ, Bình An bưng một chén, Bùi Thuyên cũng bưng một chén, uống cạn.
Cay cay, Bình An cảm thấy ngon lắm.
Đại lễ đến đây, tân lang đáng lẽ rời khỏi phòng tân hôn , để các trưởng bối đánh giá tân nương. đây là lễ thành hôn của Dự Vương phủ, các trưởng bối một tiếng cũng dám hé răng, im lặng rời .
Bọn họ chán sống , mới dám ở mặt Vương gia đánh giá Vương phi.
Một ngày ăn gì, nàng hẳn là đói bụng , Bùi Thuyên : "Đói bụng , phòng bếp đang hâm nóng mì."
Bình An: "Ợ."
Nàng ợ một tiếng nho nhỏ, ợ xong mới nhận , dùng tay che miệng .
Bùi Thuyên im lặng, sớm nên đoán , những nhà họ Tiết nỡ để nàng xuất giá , thể nỡ để nàng chịu đói.
Theo lễ chế, còn tiếp khách, bèn gọi Thải Chi, Thanh Liên đến, : "Tháo mũ phượng cho Vương phi."
Thải Chi đáp: "Vâng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiet-binh-an/chuong-58-thanh-hon-tiep.html.]
Nếu Bùi Thuyên phân phó, các nàng thật sự dám trực tiếp tháo mũ phượng của cô nương xuống. Nghe những gia đình coi thường hành hạ nữ tử, sẽ bắt cô nương đội mũ phượng một đêm đợi tân lang, thực sự giày vò khác.
May mắn , Vương phủ là nơi như .
Bùi Thuyên phía , bên Thải Chi và Thanh Liên khẩn trương tháo mũ phượng cho Bình An, xõa búi tóc, xoa bóp vai và cổ.
Cơn buồn ngủ mãnh liệt ập đến, Bình An nhớ giường của Vương gia thoải mái, bây giờ đổi thành chăn đệm màu đỏ thẫm, trông càng thoải mái hơn.
Thấy nàng cứ chằm chằm giường, Thải Chi đoán nàng ngủ. Tuy rằng quy củ của Vương phủ nhiều như tưởng tượng, nhưng nếu ngủ khi Vương gia trở về thì...
Thải Chi nghĩ đến đôi mắt lạnh lùng của nam nhân , cảm thấy vẫn nên ngăn cản một chút.
Tĩnh U Hiên ban đầu vài thái giám, vì đại hôn nên hiện đại đều đổi thành ma ma và tỳ nữ, Thải Chi bèn sai tỳ nữ mang mì đang hâm nóng ở phòng bếp đến.
Bình An đói nhưng cũng thể ăn. Nàng dùng đầu đũa gắp vài sợi mì, ăn từng chút một.
Ăn một lúc, một bát mì nàng ăn hết, chỉ là màu son môi loang lổ, Thải Chi đành lau sạch son môi ban đầu, thoa cho nàng.
Bình An khẽ dùng đầu lưỡi l.i.ế.m một cái.
Vị đắng.
Nàng nhíu mũi, còn hứng thú ngủ nữa, liền dậy. Nàng phòng của Bùi Thuyên, hóa đổi ít đồ đạc, thứ đầu tiên thu hút sự chú ý là thêm một chiếc bàn trang điểm.
Đây là đồ cưới của nàng, phía khảm xà cừ, sờ trơn bóng, ánh nến cũng .
Ngoài , bình phong cũng đổi, họa tiết phía đổi thành hình "tam hoa tụ đỉnh"*, mang ý cát tường. Vòng qua bình phong, đến gian phòng bên cạnh, vẫn là một ổ thỏ.
*Tam hoa tụ đỉnh: Một thuật ngữ Đạo giáo, chỉ trạng thái tu luyện cao, tập trung tinh, khí, thần. Ở đây chỉ hình vẽ mang ý nghĩa lành, may mắn.
vì đại hôn, thỏ ở đây.
Gian phòng phía bên , xây thêm một bồn tắm để tắm rửa, đến đây vẫn .
Bình An liếc , bồn tắm lớn thật, Vương gia bình thường tắm rửa, chắc chắn là thú vị.
Trở trong phòng, nàng dừng bức tranh hổ .
So với thấy gì khác biệt lắm, chỉ là hôm nay đèn quá sáng , cứ cảm thấy con hổ dường như thật sự sắp bước .
Bình An sợ hổ, nàng nghĩ, nó đừng ăn mất con thỏ đang nuôi là .
Đột nhiên, bên ngoài tỳ nữ : "Vương gia."
Nếu tân lang quan khác tiếp đãi khách khứa thế nào cũng sẽ giữ cho , chuốc cho nhiều rượu. Bùi Thuyên đương nhiên sẽ gặp chuyện như , càng đến hủ tục nháo động phòng.
Bình An đầu , thấy Bùi Thuyên, trong mắt nàng ánh lên chút ánh sáng.
Thải Chi tiến lên cởi áo cho Bùi Thuyên, Bùi Thuyên nhàn nhạt : "Không cần, các ngươi lui xuống ."
Thải Chi đáp "" một tiếng, nghĩ thầm, Vương gia sẽ cô nương nhà hầu hạ chứ? Nàng, Thanh Liên và những khác lượt lui xuống, lúc trong phòng một mảnh yên tĩnh.
Bùi Thuyên cầm kéo lên, một vòng quanh phòng, tắt nến, ngoại trừ đôi nến long phượng cần cháy suốt đêm, chỉ còn một ngọn đèn bên cạnh Bình An.
Trong phòng tối nhiều, Bình An chậm rãi chớp mắt một cái.
Sau khi tắt phần lớn nến, xuống chiếc ghế bên cạnh Bình An, nàng ngửi thấy một mùi rượu nhàn nhạt.
Dưới ánh đèn, Bùi Thuyên nàng, đôi môi nàng đỏ và mọng, dùng tay nâng cằm nàng lên, cúi đầu.
Hơi thở bao giờ gần gũi đến thế, đôi môi gần như sắp chạm , mí mắt Bình An run rẩy, : "Đắng, đừng ăn."
Cổ họng Bùi Thuyên khẽ động, theo lời khuyên mà trực tiếp hôn nàng.
Bình An theo bản năng nhắm mắt . Môi lạnh, giữa môi một mùi rượu nhàn nhạt, ngọt cay, ở giữa răng môi lan tỏa sự nóng bỏng xâm chiếm.
Hắn đẩy son môi vị đắng đầu lưỡi nàng, nóng đến tan chảy, sẽ còn đắng nữa.
Hơi thở nhẹ nhàng của nàng khỏi gấp gáp một chút.
Một lát , Bùi Thuyên buông nàng , trong mắt bùng lên một tia nóng, ngón tay chạm môi nàng, môi nàng vẫn đỏ, nhưng vì son môi mà là hôn.
Hắn : "Không đắng, ngọt."
Trong mắt Bình An ánh nước long lanh, bởi vì thể thở đều, nên ứa lệ.
Nàng hé môi, thở một , đây là cảm giác gì nhỉ? Dường như, gò má sắp bốc cháy, kỳ lạ thật.
Nàng Bùi Thuyên, đột nhiên dậy, xoay , mặt về phía ngọn đèn lưng nàng.
Động tác chút đột ngột, Bùi Thuyên nheo mắt , hàng mi dài che vẻ lạnh lẽo đáy mắt, đến lưng nàng, một tay đặt lên vai nàng, cả ôm trọn lấy nàng.
Hắn hỏi: "Sao ?"
Bình An lắc đầu, chỉ đèn.
Trong mắt Bùi Thuyên lóe lên một tia u ám, cúi , khẽ thổi ngọn đèn.
Trong ánh đèn nhấp nháy, rượu nóng hổi nhàn nhạt lướt qua tai nàng, Bình An khẽ động đậy.
Từ nãy đến giờ, nàng mới tìm giọng , khẽ : "Đừng thổi."
Bùi Thuyên rũ mắt: "Tại ?"
Bình An nắm nắm ngón tay, nàng cắn môi, giọng sợ sệt mềm mại: "Đèn... sợ nhột."
Bùi Thuyên: "..."
Góc độ , thể thấy vành tai như ngọc của nàng, từ màu trắng trong trẻo dần dần nổi lên một vệt ửng hồng, mà vệt ửng hồng còn đang lan cổ nàng.
Hắn khẽ một tiếng, : "Là đèn sợ, là nàng sợ?"