TIẾT BÌNH AN - Chương 62: Ăn (tiếp)
Cập nhật lúc: 2025-07-17 02:47:36
Lượt xem: 90
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc , Vương gia đẩy cửa, cùng Vương phi một một bước khỏi phòng.
Phục Cẩm và Hạ Nhược thấy , vội vàng tiến lên hai bước, khom : "Vương gia an khang, nương nương an khang."
Bùi Thuyên các nàng lấy một cái.
Nội thư phòng ở ngay khúc quanh hành lang, cửa chính hướng cùng một sân. Bùi Thuyên dừng thư phòng, Bình An hề , tiếp tục về phía , xem là rời khỏi Tĩnh U Hiên.
Bùi Thuyên một tay giữ lấy vạt áo của nàng: "Nàng ?"
Bình An thấy kỳ lạ: "Đến thư phòng."
Bùi Thuyên cúi mắt, từ góc độ , làn da trắng như tuyết vạt áo của nàng, một vết đỏ tan. Giọng khàn , : "Thư phòng ở đây."
Hắn một tay nắm lấy vai nàng, xoay nàng đối diện với thư phòng, đẩy cửa , kéo Bình An nội thư phòng, thuận tay đóng cửa .
Chỉ trong khoảnh khắc, trong và ngoài cánh cửa bỗng chìm tĩnh lặng.
Phục Cẩm và Hạ Nhược tận mắt chứng kiến cảnh , chút ngây , Thải Chi và Thanh Liên nhanh chóng phản ứng , chút buồn bực trong lòng, tan biến còn dấu vết!
Vừa Phục Cẩm còn gì nhỉ, nương nương cũng tuân thủ quy củ Vương phủ? Không, cần, Bình An thể nội thư phòng.
Chỉ cần chuyện , Phục Cẩm sẽ thể dùng năm chữ "quy củ của Vương phủ" để áp chế các nàng nữa!
Thanh Liên khẽ , : "Xem Vương phủ , hình như nơi nào Vương phi thể ."
Sắc mặt Hạ Nhược lúc xanh lúc tím, : "Chuyện ..."
Ba năm , một cung nữ cậy xinh , sinh lòng vọng tưởng, bước nội thư phòng.
Kể từ đó, cung nữ còn xuất hiện trong Vương phủ nữa.
Nội thư phòng chính là giới hạn của Vương gia, đây là nhận thức chung của bộ Vương phủ. Lúc , mặt , Vương gia nắm tay Vương phi tiến nội thư phòng.
Dù trong thời gian tân hôn phu thê phần lớn đều ngọt ngào như mật, nhưng sự kiện chấn động vẫn khiến Phục Cẩm và Hạ Nhược câm lặng.
Phục Cẩm hồn, nàng là thông minh, tuy tham quyền cố vị nhưng việc Vương phi bước nội thư phòng cũng thực sự thể xem nhẹ.
Nàng vốn cũng định đối đầu với Vương phi, chỉ là đám hầu của Quốc công phủ đến chia phần nhưng của Quốc công phủ chính là của Vương phi.
Nàng lập tức đổi giọng, với Thải Chi: "Vừa chúng cũng chỗ suy xét chu ."
Thải Chi khách khí: " là chút chu đáo."
Hạ Nhược lúng túng, Phục Cẩm hề tức giận, tiếp tục : "Hay là thế , mấy ngày , chúng cùng kiểm kê kho của Vương phi, đó sẽ đưa chìa khóa cho các ngươi?"
Thải Chi lúc mới thuận theo: "Vậy cũng ."
…
Nội thư phòng của Bùi Thuyên lớn.
Từ cửa , phía là một bức tường, mấy cánh cửa đều mở toang, ánh bên ngoài bầu trời xanh như nước gột, mây trôi lững lờ như tơ, một rừng trúc bao quanh nội thư phòng.
Rừng trúc hề di dời, sắc xanh biếc trải qua mùa đông lạnh giá, xen kẽ măng trúc nhú lên, một khung cảnh tươi , tràn đầy sức sống.
Bình An thu hết sắc xanh trong tầm mắt, nàng đến ngây .
Bùi Thuyên kéo nàng xuống sập, sập một chiếc ghế mỹ nhân, hai nửa nửa tựa, nhẹ nhàng vuốt ve gáy nàng, hỏi: "Thích nơi ?"
Bình An hồn: "Thích."
Bùi Thuyên: "Vừa đây là nội thư phòng?"
"Biết." Bình An vuốt ve chút ngứa, dứt khoát ngả , chủ động chui lòng Bùi Thuyên.
Nàng nghiêng , ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, : "Đây là ổ nhỏ của ."
Giống như trong chính phòng của hai , con thỏ trắng ngoan ngoãn đáng yêu ổ riêng của nó, nàng sẽ tùy tiện bước ổ của thỏ, tất nhiên cũng sẽ tùy tiện bước ổ nhỏ của Vương gia.
Bùi Thuyên xong, cánh tay vòng qua nàng, ôm nàng lòng, : "Cũng là của nàng."
Muốn thì cứ , cần lo lắng.
Bình An dựa Bùi Thuyên, đặt một tay lên n.g.ự.c . Tim Vương gia đập mạnh, nóng, giống như một cái lò lửa hừng hực.
Chỉ mới thoáng , thở của phả lên gò má nàng cũng trở nên ấm áp nóng hổi, đáy mắt tựa như một màn đêm sâu thẳm, chợt xẹt qua một vệt băng, mang theo vẻ xâm chiếm mãnh liệt.
Hắn cúi đầu, đôi môi mỏng mát lạnh, khẽ chạm trán nàng.
Bình An đến ngây ngốc, tuy nhiên, đối với những việc khiến nàng hứng thú, nàng học hề chậm.
Nàng ngẩng đầu, khẽ nhắm mắt , : "Hôn môi."
Lần cần cung, bọn họ nhiều thời gian.
Bùi Thuyên thản nhiên : "Nói 'ăn miệng'."
Bình An lời: "Ăn miệng."
Bùi Thuyên vén những sợi tóc mai trán nàng, khẽ : "Muốn ăn như thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiet-binh-an/chuong-62-an-tiep.html.]
Bình An ngẩn , nàng mới chỉ xem qua tranh xuân cung, đối với việc miêu tả "ăn miệng" , mờ mịt.
Bùi Thuyên: "Giống như tối qua, ăn?"
Chữ "ăn" nhấn mạnh, Bình An giữa một mảng mờ mịt, dần dần hình dung một vài động tác, chúng như những mảnh vỡ lấp đầy trong đầu nàng.
Sự hỗn loạn vốn ném đầu khi tỉnh dậy, giờ thừa cơ xâm chiếm tâm trí nàng.
Bùi Thuyên rũ mắt, cô nương kiều diễm trong lòng khẽ hé đôi môi đào, dường như nghĩ đến điều gì đó, nàng chợt dừng , cắn nhẹ môi, trong đôi mắt thuần khiết trong trẻo, ánh lên vẻ mềm mại.
Hắn hỏi: "Mút ăn, ngậm ăn?"
Trước chữ "ăn" đối với Bình An mà gì đặc biệt nhưng khi dùng đôi môi tuấn tú lạnh lùng những lời , khiến bất giác cuộn tròn .
Vành tai nàng ửng lên sắc hồng đào tiên, ánh mắt lấp lánh, khẽ né tránh ánh của .
Nàng khẽ một câu: "Hôn."
Không ăn miệng nữa, hôn môi hơn.
Bàn tay Bùi Thuyên giữ chặt eo nàng, hề nhúc nhích, khẽ một tiếng từ trong khoang mũi: "Ngoan, chọn một cách ăn."
Bình An len lén cựa quậy nhưng bàn tay Bùi Thuyên đè xuống, nàng động đậy .
Nàng đành đem ánh mắt e dè về phía Bùi Thuyên, suy nghĩ cẩn thận, nhỏ giọng chọn một: "Ngậm... ăn."
Nhịp thở của Bùi Thuyên khựng một chút, nâng mặt nàng lên, : "Mổ ăn, cũng ."
Hắn ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của nàng, day dứt mút lấy, môi tê dại, tiếng nước nhớp nháp, lan giữa răng môi, tựa như xông thẳng trong đầu, mang theo một mảnh âm thanh vang vọng.
Bùi Thuyên xoa nhẹ vòng eo của nàng, ấm từ lòng bàn tay, xuyên qua lớp y phục truyền đến nàng. Hắn ghé sát tai nàng, thấp giọng: "Chỗ , ăn ? Ăn như thế nào?"
Bình An khẽ khàng thở dốc, rõ ràng tối qua trong màn trướng, hai cũng mò nhiều.
đó là những điều trong tranh xuân cung, ngượng ngùng cũng qua thôi, phu thê đều như . chuyện hôm nay, tranh xuân cung hề dạy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của nàng tựa như phủ một lớp son thượng hạng, ửng hồng lan tỏa, duyên dáng trời sinh.
Nàng lí nhí: "Không nữa..."
Đáy mắt Bùi Thuyên thoáng tối sầm , định lực của vốn nhưng cũng cần thiết tự giày vò .
Vì , điều hòa nhịp thở, gắng gượng mới đem mãnh thú trong lòng nhốt trở .
Như hôm nay, thực chỉ đòi hỏi một chút, bèn dịu giọng, : "Sau chỉ nũng với , sẽ ."
Bình An mơ màng: "Làm nũng?"
Bùi Thuyên: "Khi chơi cờ, bảo nhường nàng như ."
Bình An chậm rãi chớp mắt, trong m.ô.n.g lung nàng thành thật nghĩ, , nàng cũng thường xuyên chuyện với tổ mẫu, mẫu , tỷ tỷ và như .
Nàng thể chỉ nũng với một , thể đáp ứng .
Tuy nhiên, nàng cũng hiểu một chút, nũng thể khiến Vương gia nhường vài nước cờ, nũng cũng thể khiến Vương gia những lời nữa.
Suy nghĩ một chút, nàng khẽ chống dậy, về phía Bùi Thuyên, giọng mềm mại ngọt ngào đến tận xương: "Nhường mà, đừng ăn nữa."
Yết hầu Bùi Thuyên khẽ nhấp nhô.
Hắn đột ngột cúi đầu ngậm lấy môi nàng, đầu lưỡi mang theo một lực đạo mạnh mẽ từng , luồn giữa môi lưỡi nàng.
Hộp cờ đặt sập vạt áo quét qua rơi xuống đất, quân cờ vốn thu dọn đột nhiên văng tung tóe, lách cách.
...
Đêm xuống, Bùi Thuyên cuối cùng cũng cho phép Thải Chi và Thanh Liên hầu hạ Bình An tắm rửa.
là chút hỗn loạn.
Còn về phần nội thư phòng, ghế mỹ nhân trải thảm nhung, tiện tay tháo xuống, sai mang giặt, thảm mới và quân cờ đợi ngày mai sẽ sai Lưu Mão thu dọn.
Sắp xếp xong những việc , Bùi Thuyên đến ngoại thư phòng.
Trên một chiếc bàn gỗ nam mộc ở ngoại thư phòng, đặt một chuỗi hạt bằng vàng khảm ngọc đỏ, đó là món quà Ngọc Cầm tặng Bình An sáng nay khi cung. Dưới ánh nến, màu sắc của nó càng thêm sẫm tối, tựa như vương vệt m.á.u thẫm.
Bùi Thuyên dùng ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, hỏi lão thái y: "Chuỗi hạt độc, đúng ?"
Lão thái y hành lễ, tiến lên cầm chuỗi hạt lên quan sát tỉ mỉ. Một lát , ông mở hòm thuốc mang theo, lấy nước dùng kim bạc thử, thứ đều bình thường.
Lão thái y : "Điện hạ, trong hẳn là... độc."
Bùi Thuyên ông với ánh mắt u ám, gì.
Trong nháy mắt, lão thái y hiểu ý, vội vàng đổi giọng, : "Điện hạ, chuỗi hạt độc!"
Bùi Thuyên: "Là loại độc gì?"
Lão thái y suy ngẫm một chút: "Một loại độc vô cùng... kín đáo, xin thứ cho hạ thần trở về nghiên cứu thêm vài ngày."
---
Bùi Thuyên: Hôm qua còn lạ lẫm, hôm nay tự nhiên thành thạo.