TIẾT BÌNH AN - Chương 7: Tỷ Tỷ Và Muội Muội Của Ta
Cập nhật lúc: 2025-07-17 02:39:43
Lượt xem: 138
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
…
Từ khi Bình An lên lầu, trong lòng Thanh Liên cứ nóng như lửa đốt. Vị chính là Dự Vương điện hạ, lỡ mà kinh động đến thì đây?
Lại thấy thị vệ canh giữ cầu thang hiểu rời , thật kỳ lạ, Thanh Liên càng thêm lo lắng.
May , chẳng mấy chốc Bình An trở . Nàng điềm tĩnh lạ thường, cứ như thể dạo mát hoặc lên lầu hóng gió xuân mà thôi.
Nhất thời, Thanh Liên đoán Dự Vương rốt cuộc ở đó . lúc Thải Chi , nàng cũng dám .
Thải Chi việc chu đáo, tiểu đồng của Tiết Hạo cho thiếu gia nhà một bộ y phục khác. Còn dưỡng Trương gia cũng say mèm, Thải Chi cũng để tự mò mẫm đường về.
Vì Tần lão phu nhân dặn dò , Vĩnh Quốc Công phủ chỉ với bên ngoài là Bình An dưỡng bệnh ở quê, phận của Trương Đại Tráng che giấu. Hắn sắp xếp ở trong một tiểu viện nhỏ phía phố Vĩnh An, nơi thường dùng để tiếp đón những thích nghèo khó đến xin xỏ.
Mấy tên tiểu đồng hợp sức dìu Trương Đại Tráng , Tiết Hạo cũng đỡ trong xe ngựa.
Mọi cẩn trọng đề phòng Di Đức Viện, nửa điểm sơ hở cũng để lộ, nhưng tai vách mạch rừng, những dễ phòng như .
Trong Minh Vu viện, Tiết Tĩnh An bên cửa sổ may giầy cho Nhị ca, đang cầm kim chỉ, bên ngoài truyền đến tiếng của Lâm di nương: “Tĩnh Nhi!”
Tiết Tĩnh An giật , kim đ.â.m ngón tay, một giọt m.á.u nhỏ rỉ .
Lâm di nương bước phòng, : "Con đoán xem chuyện gì?"
Tiết Tĩnh An che tay : "Chuyện gì ạ?"
Lâm di nương: "Nhị ca con Lâm Giang Tiên uống rượu say khướt."
Tiết Tĩnh An lo lắng: "Tổ mẫu ?"
Lâm di nương đầy ẩn ý: "Con sợ gì chứ, tự che giấu cho nó. một chuyện, nó dẫn cả Nhị cô nương chơi cùng. Trước nó còn nhớ đến con, Nhị cô nương về, quả nhiên dẫn con nữa."
Tiết Tĩnh An: “Thì, thì cũng là chuyện khi con mười mấy tuổi thôi.”
Nàng cũng sắp mười sáu , còn ở cái tuổi thể tùy tiện ngoài, Tiết Hạo dẫn nàng cũng là chuyện thường tình.
Lâm di nương : "Nhị cô nương sắp mười lăm , thể thấy vấn đề tuổi tác.”
Tiết Tĩnh An cúi đầu, vành mắt đỏ hoe. Mới chỉ ngày thứ hai thôi, nàng dám tưởng tượng tương lai sẽ lãng quên đến mức nào.
Lâm di nương thấy nữ nhi , mới vỗ vai an ủi: "Không , Nhị ca con cũng dẫn Thường An , đều như cả."
Dẫu , đến tận lúc ngủ, Tiết Tĩnh An vẫn cảm thấy trong lòng nghẹn ứ một luồng khí. lúc đêm trời đổ mưa, nàng tiếng mưa rơi, trằn trọc mãi ngủ .
Chớp mắt một cái, đến ngày hôm , chính là ngày yến tiệc tẩy trần.
Ngay cả ông trời cũng như chiều lòng Bình An, rõ ràng đêm qua mưa lớn như trút nước, sáng sớm hôm nay ánh nắng đua xuyên qua tầng mây, dát vàng rực rỡ khắp bầu trời.
Cơn mưa đến thật đúng lúc, gột rửa hết cái nóng bức của mùa hè, khiến thời tiết trở nên mát mẻ, dễ chịu.
Tiết Tĩnh An ngủ ngon, nàng thoa thêm chút son phấn, vốn định theo thói quen mặc bộ y phục màu đỏ thẫm, nhưng nghĩ ngợi một hồi, vẫn bằng bộ màu tử đinh hương .
Nàng khỏi viện Minh Vu thì đúng lúc gặp Bình An, vội vàng mừng thầm vì mặc y phục màu sắc sặc sỡ.
Xem , Phùng phu nhân cũng cố ý để Bình An lấn át các nàng một bậc, chỉ thấy Bình An mặc bộ áo đối khâm bằng lụa gấm thêu hoa màu hồng đào, phối với váy lụa Tô Châu màu đỏ tươi. Nàng búi tóc song , cài trâm vàng chạm hồng ngọc, cổ đeo vòng vàng kết đá quý hình kỳ lân và tường vân.
Gương mặt nàng trắng như trăng rằm, môi đỏ như son, đôi mắt trong veo như nước, khuôn mặt phù dung kiều diễm, khí chất thanh cao, quý phái hơn .
Tiết Tĩnh An thầm nghĩ, chỉ cần Tiết Bình An như thế . Ai thể ngờ, nàng rời nhà mười năm, lớn lên ở thôn quê chứ?
Dù nàng thừa nhận, nhưng đây mới là khí phái thật sự, còn nàng đây đến nửa phần tinh túy cũng bắt chước .
Tiết Tĩnh An nhất thời đối mặt với vị như thế nào, nàng đoán rằng, Bình An chắc chắn cũng coi trọng nàng.
Nàng gắng gượng mỉm , chủ động gọi một tiếng: "Nhị ."
Bình An khựng , nàng bước đến, khoác tay Tiết Tĩnh An, cuối cùng cũng thở phào một : "Nặng quá."
Tiết Tĩnh An: "..."
Nàng bao giờ cận với Tiết Bình An đến , chút luống cuống.
Thải Chi giải thích: "Cô nương đầu tiên mang cả bộ trang sức lên đầu, vài bước kêu mệt. Nếu ở trong phủ, chắc khiêng kiệu mà chứ!"
Bình An bĩu môi.
Không vì , thái độ tùy ý của nàng khiến Tiết Tĩnh An cảm thấy như trút gánh nặng trong lòng.
Nàng đỡ Bình An, : "Vậy... chúng cùng nhé."
…
Tiệc tẩy trần chia hai khu, nam nữ tân khách riêng. Tiền viện do Tiết Hãn và những khác tiếp đón, hậu viện do Phùng phu nhân chiêu đãi các nữ khách. Ai nấy đều là phu nhân quyền quý tiếng tăm, mang lễ vật đến chúc mừng, vô cùng náo nhiệt.
Vì với bên ngoài là Bình An dưỡng bệnh ở nông thôn, các phu nhân dù đoán nội tình từ vụ náo loạn năm xưa cũng tiện thẳng .
Chỉ là, trong lòng họ khỏi hình dung, một vị thiên kim của phủ Quốc Công, dưỡng bệnh ở nông thôn mười năm, kiểu gì cũng nhiễm chút khí chất thô tục.
Người nghĩ như chỉ họ, các tiểu thư khuê các cũng ít cùng suy nghĩ:
"Nghe là đạo sĩ bảo nàng về quê dưỡng bệnh, ai sự thật thế nào."
"Dự Vương hôm nay đến, cũng hài lòng..."
"Suỵt, Ngọc Tuệ quận chúa đến."
Ngọc Tuệ quận chúa là cháu gái đích tôn của Đông Cung, phụ là Thái Tử, mẫu là Thái Tử phi, phận vô cùng tôn quý. Hôm nay nàng mặc một váy dệt kim tuyến, hếch cằm, liếc mắt một lượt các khuê nữ.
Các cô nương vội vàng khom hành lễ, : "Quận chúa."
Ngọc Tuệ quận chúa thẳng vấn đề: "Vừa các ngươi đang bàn tán về Bình An?"
Một cô nương lanh lợi đáp: " , đều đang về dáng vẻ của Bình An cô nương mười năm . Khi nàng xinh , chẳng bây giờ thế nào."
Phần lớn các cô nương đều mười ba tuổi trở lên, vẫn còn nhớ Bình An của mười năm .
Ngọc Tuệ khẽ , : "Còn thế nào nữa, nhất phương thủy thổ dưỡng nhất phương nhân*. Lớn lên ở thôn quê, mang chút hương vị quê mùa thì gì lạ."
*Mỗi vùng đất nuôi dưỡng nên những con đặc điểm riêng, tính cách riêng, phù hợp với môi trường sống ở nơi đó.
Các cô nương vội : "Quận chúa thật đùa."
Ngọc Tuệ đương nhiên hề đùa. Chỉ là, dù nàng những lời khó đến , đám cô nương cũng tâng bốc, tìm cách bào chữa cho nàng.
Đương nhiên, nàng hiểu rõ nhất. Không cần nàng bày bộ dạng thế nào mặt hoàng tổ phụ và thế nhân, phụ nàng và những tâm phúc của Đông Cung căm ghét nhất là Dự Vương phủ. Đông Cung và Dự Vương phủ vốn dĩ là ngươi c.h.ế.t sống.
Trước , nàng từng cho rằng Tiết Tĩnh An sẽ là Dự Vương phi, nhiều bẽ mặt nàng . Tiết Tĩnh An chỉ thể ấm ức trong lòng, nếu đổi thành Tiết Bình An, nàng cũng sẽ như thôi.
Đột nhiên, lên tiếng: "Đến ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiet-binh-an/chuong-7-ty-ty-va-muoi-muoi-cua-ta.html.]
Thì Phùng phu nhân dẫn Bình An đến mắt các phu nhân .
Các cô nương khuê các xuất giá thưởng ngắm hoa ở bờ đông hồ Ninh Thúy, còn các phu nhân thì tề tựu ở đình giữa hồ.
Mọi tập trung tinh thần , chỉ thấy Phùng phu nhân mặc một hoa phục lộng lẫy, nắm tay một thiếu nữ, từ từ đình giữa hồ.
Có khó hiểu hỏi: "Đâu , thấy?"
"Nhìn về phía gì? Chính là vị mà Vĩnh Quốc công phu nhân đang dắt tay !"
"Là nàng?"
Tất cả đều ngẩn . Người là Tiết Bình An ?
Trong đình giữa hồ, Phùng phu nhân dẫn Tiết Bình An đến mắt các phu nhân: "Bình An, đây là Ninh Quốc Công phu nhân. Lúc con còn nhỏ, bà còn bế con đấy."
Các phu nhân khi thấy Bình An, trong lòng khỏi cảm thán: Trước đây nào từng thấy mỹ nhân, nhưng hôm nay thật sự là mở mang tầm mắt!
Đương nhiên, đến độ tuổi của các bà chủ yếu xem trọng sự duyên dáng. Đứa bé tựa như khối ngọc thô thuần khiết, tựa như vượt lên sự ồn ào náo nhiệt, mang một vẻ tiên khí phiêu dật, thật sự hiếm .
Chỉ liếc mắt một cái, ít phu nhân quên mất việc nàng lớn lên ở thôn quê.
Ninh Quốc Công phu nhân chính là một trong đó.
Bà nắm lấy tay Bình An, càng càng thấy yêu thích: "Đứa bé , thật là xinh xắn! Ta thấy so với hồi bé cũng đổi nhiều, thật sự thành tiên nữ !"
Bình An bà chớp mắt.
Thường xuyên khen nàng xinh , nàng xinh nên cũng lấy lạ.
Ninh Quốc Công phu nhân càng cảm thấy nàng quan tâm thiệt hơn. Bà sớm chuẩn lễ vật nhưng vẫn nhịn , tháo chiếc vòng tay ngọc lục bảo phỉ thúy tay, nhét tay Bình An: "Của xứng với , vật , coi như là quà gặp mặt của thẩm mẫu!"
Bình An cũng hề rụt rè, nàng nhận lấy vòng tay, tư thái đoan trang, giọng chậm rãi mà hòa nhã: "Đa tạ thẩm mẫu."
Ninh Quốc Công phu nhân bật .
Phùng phu nhân càng vui mừng khôn xiết. Bà mà, gì ai thích Bình An nhà bà!
Tiếp đó, Bình An lượt chào hỏi các phu nhân. Các phu nhân miệng ngớt lời khen ngợi: "Vị đạo sĩ thật linh nghiệm, đứa bé nuôi dưỡng thật , chút bệnh tật nào!"
Mọi nắm tay Bình An, hỏi han đủ điều. Hổ Phách bước lên phía , với Phùng phu nhân đang đến khép miệng : "Thái thái, Dự Vương phủ đưa lễ mừng đến."
Dự Vương tuy đến nhưng cũng tỏ chút thành ý. Vương phủ phái mang đến một bức bình phong mười hai cánh bằng gỗ tử đàn chạm hình bách điểu quy sào (trăm chim về tổ).
Phùng phu nhân thầm nghĩ coi như cũng lòng. Chỉ là, nếu thật sự lòng, hôm nay hẳn nên đích đến dự.
Thôi , bà thu nụ , nhắc đến Dự Vương, cũng nên để Bình An gặp gỡ các cô nương, ở kinh thành, ngẩng đầu thấy cúi đầu cũng thấy.
Phùng phu nhân mỉm với Bình An: "Ta giữ con ở đây nữa, con chơi với các cô nương cùng tuổi . Thải Chi, đây."
Thải Chi "Dạ" một tiếng.
Bình An cũng ở đình giữa hồ nữa. Các phu nhân thật sự là , tặng nàng nhiều đồ . Nàng ở lâu hơn chút nữa, e rằng sẽ lấy hết đồ họ mất.
Ít nhất cũng để cho họ chút gì chứ.
Lễ gặp mặt mà các phu nhân tặng đều Thanh Liên thu . Đây đều là tài sản riêng của Nhị cô nương, ghi chép nhập kho.
Bình An cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút. Nàng rời khỏi đình giữa hồ, Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An đang đợi ở ngã ba đường.
Ba cùng về phía bờ đông.
Ở bờ đông, các cô nương đều dậy, về phía Bình An.
Vừa khi từ xa, họ cảm thấy khí chất của nàng khác biệt, chắc chắn là một mỹ nhân. Đến khi gần kỹ hơn, các cô nương đều nên lời.
Có còn âm thầm tự nhủ, may mà tỷ với Tiết Bình An. Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An đây cũng đoan trang xinh , nhưng so với Tiết Bình An cũng chẳng là gì cả!
Thần sắc Ngọc Tuệ quận chúa khẽ biến đổi. Nàng vốn định vin việc Bình An ở thôn quê mười năm, để giảm bớt uy phong của nàng, ngờ, chiêu tác dụng.
Nếu nàng còn tiếp tục nàng đến từ thôn quê, chỉ càng khiến khâm phục nàng thêm. Ở thôn quê mười năm mà vẫn khí độ .
Ngọc Tuệ liếc Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An, nàng phe phẩy quạt tròn, trong lòng chủ ý.
Trong lúc đó, các cô nương vây quanh Bình An, hỏi han tuổi tác, gọi tỷ tỷ một lượt.
Bình An đếm thử, bỗng dưng thêm năm .
Muội thật .
Đôi mắt nàng long lanh sáng ngời, niềm vui tràn ngập từ tận đáy lòng. Mấy cô nương nhỏ tuổi hơn Bình An nàng như chút nóng mặt, cũng bật một cách khó hiểu.
Bầu khí nhất thời trở nên hòa thuận vui vẻ, Tiết Tĩnh An cũng từ từ thở phào một .
thở thở quá sớm, ngay đó, liền Ngọc Tuệ quận chúa : “Bình An quả nhiên thích náo nhiệt, chỉ là hai vị tỷ của , chắc sẽ thích .”
Lời thực sự sắc bén, tiện lên tiếng, ánh mắt lướt qua lướt giữa Tiết Tĩnh An, Tiết Thường An và cả Bình An mới gặp mặt hôm nay.
Lời của Ngọc Tuệ quanh co, Bình An chỉ hiểu một nửa, nàng nghiêng đầu, nghi hoặc Ngọc Tuệ.
Sắc mặt Tiết Tĩnh An tái, Tiết Thường An tính tình nóng nảy hơn một chút, đáp trả: “Quận chúa ý gì?”
Bình An suy nghĩ, xem kìa, Thường An cũng hiểu.
Ngọc Tuệ tiếp lời nàng, tiếp tục châm ngòi: “Đừng trách tỷ tỷ dạy , đối với những như các nàng, dùng thủ đoạn mạnh mẽ, nên chèn ép thì cứ chèn ép, bằng họ sẽ vị trí của .”
Lúc , Bình An hiểu.
Tiết Tĩnh An mấp máy môi, nàng từ đến nay tự cho là trưởng nữ, Ngọc Tuệ rõ ràng đang châm chọc nàng. Nàng nghẹn lời, về phía những khuê tú đây vốn giao hảo với , nhưng tất cả đều tránh ánh mắt của nàng.
Trong khoảnh khắc, Tiết Tĩnh An thật tìm một cây cột, đ.â.m đầu c.h.ế.t cho xong.
Tiết Thường An cũng mấy định mở miệng, do dự một chút, ngậm miệng .
Ngọc Tuệ trong lòng vô cùng đắc ý. Những lời , bề ngoài là nhục nhã Tĩnh An và Thường An, đồng thời cũng đang chế giễu gia phong của Vĩnh Quốc Công phủ , tỷ bất hòa.
Tiếp theo, mặc kệ Tiết Bình An giải thích tỷ của hiền lành thế nào, gia phong , cũng đều thể giải thích . Rốt cuộc, chuyện trong khuê phòng Tiết gia, ai mà rõ chứ.
Có lẽ cần đến hai ngày, cả kinh thành sẽ xì xào bàn tán về gia phong của Tiết gia, Tiết gia sẽ mất mặt.
Khí chất của Bình An đến chăng nữa, rốt cuộc cũng từ thôn quê trở về, trăm triệu ứng phó với những trường hợp .
Ngọc Tuệ cong cong khóe miệng, định thêm vài câu nữa, thì ngay lúc , Bình An mở miệng.
Nàng vốn giỏi ăn , dài một chút thì sẽ chậm rãi, phát âm mềm mại nhẹ nhàng: “Các nàng là tỷ tỷ và của .”
Hai mắt Tiết Tĩnh An đẫm lệ m.ô.n.g lung về phía Bình An, Tiết Thường An cũng ngẩn .
Ngọc Tuệ: “Xì, càng nên đề phòng chứ .”
Bình An Ngọc Tuệ, đáy mắt sạch sẽ như bầu trời cơn mưa, nàng mang theo vẻ chân thành bối rối và kinh ngạc, hỏi: “Ở nhà, ngươi cũng đối xử với tỷ tỷ và của như ?”
------------------------------