TIẾT BÌNH AN - Chương 75: Cưỡng Cầu

Cập nhật lúc: 2025-07-17 02:48:09
Lượt xem: 88

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bình An bữa tiệc một khắc, môi son.

Ngày hôm đó, mãi đến khi trời tối, các gia đình mới lục tục rời .

Phùng phu nhân tâm trạng tệ. Hôm nay còn niềm vui bất ngờ, Chu thị - nhận nuôi Bình An, tâm tính cũng . Hai hôm nay tuy đến mức gặp nhưng chuyện cũng hợp ý.

Khi trở về, Tần lão phu nhân một cỗ xe ngựa riêng, Phùng phu nhân và Tiết Thường An một xe.

Trong xe, Phùng phu nhân bóc quýt ăn thời gian hỏi Tiết Thường An: "Nguyên Tịch đó, con thấy thế nào?"

Tiết Thường An quyết định từ , bất kể Nguyên Tịch là yêu ma quỷ quái gì, chỉ cần là thích của Nguyên thái phi, chỉ cần nhân phẩm vấn đề, nàng đều sẽ đồng ý.

Hôm nay Nguyên Tịch, tướng mạo vô cùng tuấn tú, phong thái hề thua kém Lâm Chính mà Tiết Tĩnh An gả. Nàng thể tìm điểm nào để chê.

Chỉ là, hiểu chút quen mắt.

kịp nghĩ nhiều, mẫu hỏi, Tiết Thường An liền đáp: "Đều ."

Trở Vĩnh Quốc Công phủ, trong nhà từ khi Bình An xuất giá liền yên tĩnh hơn ít.

Trong Thính Vũ Các, Tiết Thường An lau mặt xong, nghĩ nghĩ , hỏi Hồng Diệp: "Ta cứ cảm thấy hình như gặp Nguyên Tịch ."

Hồng Diệp cất áo choàng mỏng: "Không thể nào, nhà của Thái phi nương nương vẫn luôn ở Tây Bắc ? Nguyên đại gia đó thể tùy tiện kinh."

Đại Thịnh giành thiên hạ lưng ngựa, quản lý nghiêm ngặt đối với các tướng sĩ trấn thủ biên cương. Nếu chiếu chỉ mà kinh, nghiêm trọng sẽ c.h.é.m đầu.

Trừ phi là gặp trong mấy ngày gần đây. Nghĩ đến đây, sắc mặt Tiết Thường An chút kỳ quái: "Chết , chẳng lẽ là ?"

Hồng Diệp: "Ai cơ?"

Tiết Thường An: "Ngươi còn nhớ chuyện chúng đến Tề Vân Tự đạp thanh, gặp một tên vô ?"

Hồng Diệp: "A..."

Đó là chuyện một tuần , khi Bình An và Tiết Tĩnh An xuất giá, các mối quan hệ xã giao còn giống . Tiết Thường An thường tự ngoài xã giao.

Lần đó, nàng cùng năm sáu cô nương khác ngâm thơ, đó nàng rời . Khi xuống xe ngựa ngắm hoa lê chùa, gió thổi bay mũ trùm đầu của nàng.

Có một nam nhân cưỡi ngựa, râu ria xồm xoàm nhặt mũ trùm đầu đưa cho Hồng Diệp.

Tiết Thường An cúi đầu, vội vàng đội mũ trùm đầu, nam nhân giọng khàn khàn: "Cô nương thể cho một bát nước ?"

Lúc đó, Tiết Thường An nghiêng , thẳng . Trước nàng từng đồng học của trưởng dòm ngó, cảnh giác với nam tử xa lạ, may mắn bên cạnh còn hai hộ viện và mã phu.

Nàng đáp: "Không tiện."

Nam tử ngẩn : "Vì ?"

Hắn còn hỏi. Tiết Thường An lạnh một tiếng, thẳng: "Trên quan đạo đến , ngươi tìm khác cứ tìm , một cô nương một , ý đồ gì?"

Chế nhạo xong, Tiết Thường An đợi phản ứng liền lên xe ngựa.

Bây giờ Tiết Tĩnh An nhắc nhở, Hồng Diệp mới phát hiện, bỏ râu ria mặt, chính là Nguyên Tịch!

Thật ! Cô nương nhà coi là đồ vô , còn lạnh nhạt chế nhạo một trận!

Hồng Diệp dám biểu cảm của Tiết Thường An, một lúc mới nàng : "Hắn nhận chứ?"

Hồng Diệp: "Lúc đó đội mũ trùm đầu nhanh, chắc là ."

Tiết Thường An chắc chắn: "Nhất định là ."

Mối hôn sự thể xảy sai sót, nàng tỏ ôn hòa như .

Lầu ba của Lâm Giang Tiên.

Nguyên Tịch mặt, Thái lão - lão sư của Bùi Thuyên - cũng ở đó.

Nguyên Tịch vốn nên điều động về kinh tháng sáu nhưng vội vàng trở về là để báo tin về những dị động ở biên cương.

Ngoài lãnh thổ Đại Thịnh, tộc Ngõa Lạt mỗi khi xuân về rục rịch nhòm ngó Trung Nguyên màu mỡ. Năm nay là tháng ba, vốn tưởng rằng chúng thu quân, thám báo dò la Ngõa Lạt đang tập trung binh lực, chuẩn lương thảo.

Hiện tại biên giới đặt trong tình trạng báo động diện, chiến tranh lẽ sắp nổ .

Thái lão suy nghĩ, : "Trời giúp ."

Dị động đến đúng lúc. Bùi Thuyên từ khi tham chính tuy tích lũy uy vọng nhưng thiếu một đòn chí mạng để thể ép Vạn Tuyên Đế hạ quyết tâm.

Mà đánh trận, bất kể thời điểm nào, đều là cách để thu phục lòng , thu phục lòng quân. Đương nhiên, đó là một trận thắng.

Thái lão : "Lấy việc điểm tựa, Bệ hạ mới thể thúc giục Thái tử điện hạ sớm chiếu thư thoái vị."

Để đảm bảo khi Vạn Tuyên Đế băng hà, việc chuyển giao giữa triều đại cũ và mới sẽ diễn thuận lợi. Còn Thái tử điện hạ với tư cách là "Thái thượng hoàng", ít nhất sẽ hưởng phú quý.

Tuy nhiên, rời khỏi kinh thành thời điểm nhạy cảm cũng mạo hiểm.

Nguyên Tịch về phía biểu Vương gia của .

Bùi Thuyên tuy nhỏ hơn Nguyên Tịch một tuổi nhưng khí độ cao quý, trái ngược với Nguyên Tịch. Điều khiến cho Nguyên Tịch theo bản năng dám xem thường .

Lúc , Bùi Thuyên gấp mật báo liên quan đến Ngõa Lạt, trong mắt lóe lên một tia sắc bén.

Trương Đức Phúc và Chu thị ở kinh thành gần ba tháng, trải qua một bữa tiệc sinh thần của Bình An, thấy Bình An thứ đều , cuối cùng bọn họ cũng yên tâm.

kinh thành là trái với tổ huấn, cho dù là lén lén lút lút, đối với lối sống giản dị của họ mà , đều là áp lực.

nỡ đến mấy cũng trở về Hoàn Nam.

Sáng sớm hôm đó, cỗ xe ngựa trở về Hoàn Nam do Quốc công phủ chuẩn , chất đầy các loại đồ vật, y phục, thức ăn, vô cùng phong phú.

Phùng phu nhân : "Núi cao sông dài, Chu ở Hoàn Nam sống thật ."

Chu thị đáp: "Làm phiền quan tâm."

Xe ngựa từ Quốc công phủ xuất phát, rẽ qua Vương phủ ở phố Vạn Ninh.

Cuối xuân, Bình An khoác một chiếc áo choàng mỏng màu xanh thêu hình dơi, ở hành lang bên ngoài nhị môn của Vương phủ. Xe ngựa của Chu thị và Trương Đức Phúc đến, hai đều xuống xe.

Chu thị : "Mùa hè nên ham mát, mùa đông đắp thêm chăn, cố gắng ăn nhiều cơm."

Bình An kỹ Chu thị, cũng khẽ : "Nương cũng sống ."

Chu thị ngẩn , vành mắt đỏ. Trương Đức Phúc sớm lau nước mắt.

Nén nước mắt, Chu thị về phía Bùi Thuyên đang bên cạnh Bình An.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiet-binh-an/chuong-75-cuong-cau.html.]

cũng , bà đánh bạo : "Dự Vương điện hạ, Bình An tâm tính thuần khiết, nếu điều gì đúng, cũng là do tình thế mà thôi. Mong ngài chiếu cố."

Câu , Bình An suy nghĩ một chút, hình như chỗ nào đúng, nhưng chỗ nào đúng.

Bùi Thuyên thản nhiên : "Nhạc mẫu lo lắng ."

Trương Đại Tráng đặc biệt xin nghỉ nửa ngày phép ở Yến Sơn Vệ, cũng cảm khái vạn phần: "Phụ , nương, yên tâm , con sẽ bảo vệ cho ."

Chu thị và Trương Đức Phúc gật đầu.

Trương Đại Tráng : "Con cũng sẽ tự chăm sóc cho bản ."

Trương Đức Phúc xua tay, cái ngược quan trọng lắm.

Tiễn biệt cũng lúc kết thúc, lâu , Chu thị và Trương Đức Phúc lên xe. Chu thị vén rèm xe lên Bình An cuối, cỗ xe liền chầm chậm lăn bánh rời .

Bình An theo hai ba bước, cho đến khi còn thấy bóng dáng xe ngựa nữa.

Trương Đại Tráng cáo từ: "Vương gia, ti chức nên trở về Yến Sơn Vệ ."

Bùi Thuyên: "Chuẩn."

Trương Đại Tráng nhỏ giọng với Bình An: "Yên tâm . Đợi chỗ vững chắc ở kinh thành sẽ tìm cách, cho dù trói, cũng đón bọn họ đến đây dưỡng lão."

Bình An về phía Trương Đại Tráng, chút lo lắng : "Đại ca đánh phụ ."

Cho nên ai trói ai, còn .

Trương Đại Tráng: "..."

Đợi Trương Đại Tráng gãi đầu rời , Bình An về hướng xe ngựa .

Bên ngoài Vương phủ là con đường lát đá xanh, ngay cả vết bánh xe cũng lưu , giống như lâu đó, tiễn đưa dưỡng phụ dưỡng mẫu chỉ là một giấc mộng.

Bùi Thuyên dễ dàng nắm bắt nỗi mất mát mơ hồ của nàng. Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng: "Về thôi."

Bình An: "Ừm."

Trở trong Vương phủ, Bùi Thuyên và Bình An chơi cờ tướng một lúc nhưng Bình An suýt chút nữa dùng Tướng Mã.

Còn đợi Bùi Thuyên nhắc nhở, Bình An hồn: "Nhầm ."

Cờ tướng chơi một nửa liền dừng , Bùi Thuyên bế tiểu cô nương lên đùi . Hắn dùng ngón cái và ngón trỏ căng , xoa xoa gò má nàng.

Lông mi dài của Bình An khẽ run, nhắm mắt .

Bùi Thuyên vốn cảm thấy, ít vài chia sẻ sự quan tâm chú ý của Bình An là chuyện .

Một lát , giọng trầm xuống: "Lệ cũ thì vẫn là lệ cũ, Tiết gia thể Cấm vệ quân, Trương gia cũng thể sống gần kinh thành."

Bình An ngẩng đầu lên.

Trong cốt tủy Bùi Thuyên một chút ngỗ nghịch, phản luân thường đạo lý.

Đối với những quy chế cũ của tổ tiên, chỉ tuân theo những điều lợi cho . Giống như Tiên đế quyền thế đến , xuống mồ cũng xuống mồ, Đại Thịnh vẫn giao tay khác. Quy củ cũ quan trọng bằng việc kiểm soát hiện tại.

Hắn chỉ nắm chắc tất cả thứ trong tay mới cảm thấy an tâm.

Nỗi mất mát của Bình An giống như một đám mây đen nhàn nhạt, đậm đặc nhưng bất chợt xuất hiện trong một ngày xuân trong sáng, khiến thấy trong lòng liền khó chịu.

Cảm giác khó chịu vượt quá tầm kiểm soát của .

Cho nên, nếu dưỡng phụ dưỡng mẫu của Trương gia sống ở kinh thành để xoa dịu nỗi mất mát của nàng, thể.

ánh mắt Bình An trong trẻo thuần khiết như dòng nước xanh biếc, lẳng lặng .

Không thứ mấy cảm giác đôi mắt gột rửa. Bùi Thuyên sờ sờ đuôi mắt nàng, hỏi: "Nàng ?"

Bình An lắc đầu, nàng khẽ : "Bọn họ trở về ruộng, ăn gạo thơm."

Dưỡng phụ dưỡng mẫu Trương gia là thợ săn, trong nhà cũng một chút ruộng đất. Bây giờ gấp rút trở về Hoàn Nam, còn thể gieo mạ cấy lúa, đó vụ thu hoạch mấy tháng , ăn cơm trắng thơm phức.

Bọn họ giống Trương Đại Tráng, chỉ trở về ruộng săn bắn, đó là việc bọn họ gần hết cuộc đời, dễ dàng đổi.

Mỗi đều quỹ đạo riêng của . Con như dòng nước lũ, rơi trong mắt nàng, biến thành một nhánh trong dòng nước xanh biếc.

Thuận thì thuận, nghịch thì nghịch, nàng bao giờ cưỡng cầu.

Khóe môi Bùi Thuyên dần dần mím chặt, giống , cả đời của đều là cưỡng cầu.

Hắn siết chặt ngón tay, nắn nắn gò má mềm mại của Bình An, chút điên cuồng nghĩ. Nếu như Bình An thể biến thành tiểu cô nương nhỏ bằng ngón tay cái thì . Hắn sẽ nhét nàng trong tay, nhét trong túi.

Đi đến , liền mang nàng theo đến đó, để nàng chỉ thể là của riêng .

Dường như cảm nhận tâm tư nặng nề của Bùi Thuyên, Bình An suy nghĩ một chút, : "Thiếp ruộng."

Sự chú ý của Bùi Thuyên quả nhiên kéo trở : "Nàng ruộng?"

Bình An: "Ừm."

Ban đầu, khi Bình An Trương gia nhận nuôi, nàng chuyện, cũng cử động nhiều. Cho đến khi vụ mùa đến, bao gồm cả Trương Đại Tráng, cả nhà đều bận rộn.

Nàng xổm bờ ruộng, từng cây mạ cắm ngay ngắn xuống ruộng.

Nàng đến ngây ngốc, Chu thị cảm thấy thú vị, liền nhét tay nàng một ít mạ, kéo nàng xuống bờ ruộng, trêu nàng: "Thử xem."

Giờ phút , Bình An nắm tay như đang cầm vật gì, dùng tay đất, động tác cấy mạ.

Bình An: "Như ."

Bùi Thuyên: "Nàng đang dạy ?"

Bình An : "Chàng học ?"

Bùi Thuyên nắm lấy cổ tay Bình An. Đôi tay mềm mại như thể ruộng , nhíu mày, : "Học ."

Bình An gật đầu, vài phần vui mừng.

Bùi Thuyên từng sách về việc gieo trồng nhưng cũng gì, nắm lấy tay nàng nghịch ngợm.

Tâm tình giống như một làn khói, từ từ tan . Ánh nắng buổi chiều nồng đậm, bụi bặm trong khí nhảy nhót. Trên sập, nữ tử nép trong vòng tay nam tử, mí mắt càng ngày càng nặng.

Nàng buồn ngủ .

Bùi Thuyên quan sát nàng ngủ. Nhìn một lúc, cũng cảm thấy chút buồn ngủ, mơ màng .

Đột nhiên, cảm thấy n.g.ự.c chạm nhẹ.

Hắn khi ngủ vốn cảnh giác, đột nhiên mở mắt , liền thấy nữ tử bên cạnh, ngón tay vô thức nắm , nhẹ nhàng chạm n.g.ự.c .

Như thể gieo xuống một thứ gì đó.

Loading...