TIẾT BÌNH AN - Chương 76: Thiên Mệnh
Cập nhật lúc: 2025-07-17 02:48:11
Lượt xem: 80
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
…
Hôm , buổi triều sớm, triều đình nghị luận về việc bộ tộc Ngõa Lạt ở biên cương, năm năm im lặng tiếng bắt đầu động tĩnh.
Trận chiến đánh , hiếm khi nào văn võ bá quan trong triều đồng lòng nhất trí đến . Lũ tiểu nhân gây rối sớm muộn gì cũng diệt trừ, để tránh hậu họa về .
Vấn đề duy nhất liên quan đến Dự Vương và Thái tử.
Bùi Thuyên nay kiêm nhiệm chức Hộ bộ Thị lang, mặc quan bào màu đỏ thẫm, mặt mày như ngọc, trong hàng ngũ quan văn, dẫn đầu bước .
Vạn Tuyên Đế thoáng khựng , chỉ thấy Bùi Thuyên chắp tay hành lễ, tâu: "Thần nguyện tiền tuyến, cùng tướng sĩ giữ gìn bờ cõi."
Bá quan trong triều khó tránh khỏi kinh ngạc.
Dự Vương ốm yếu, dịp săn b.ắ.n mùa thu tự tay săn hổ, chứng tỏ thể bình phục, thậm chí võ nghệ hề tầm thường. chiến trường trò đùa, gươm đao mắt, các hoàng tử Đại Thịnh xưa nay vốn ai dấn nơi hiểm nguy.
Hắn tấm lòng , thật khiến càng thêm kính phục.
Thấy Bùi Thuyên xin trận, Thái tử bên cạnh trong lòng chợt động.
Mấy ngày khi tin tức về động tĩnh của Ngõa Lạt truyền đến Đông Cung, các mưu sĩ trong Đông Cung khuyên Thái tử nên xin trận, nhưng Thái tử mắng cho một trận. Đó là chiến trường, dù rút lui về phía thì cũng thể mất mạng!
Dự Vương hành động, chứng tỏ việc xin trận là đúng. Thái tử dù tiếc mạng đến mấy, cũng thể ngoan ngoãn dâng cơ hội cho khác.
Vì , Thái tử vội vàng bước , cũng chắp tay thi lễ: "Phụ hoàng, giang sơn là do Thánh Tổ gây dựng cho Đại Thịnh, nhi thần cũng biên cương!"
Các quan trong triều cùng bàn tán xôn xao, ai nấy đều cố gắng che giấu tâm trạng phức tạp.
Bọn họ chợt nhớ chín năm , Thái tử xuống phía Nam trị thủy, kết quả chẳng những trị thủy mà ngược còn tham lam hưởng lạc, khiến dân chúng địa phương lầm than, khổ sở. Lần đó, Vạn Tuyên Đế suýt nữa phế truất Thái tử.
Cũng chính vì tiền lệ , cộng thêm việc Thái tử con nối dõi, đều chuyển ánh mắt sang Dự Vương mới trưởng thành.
Thái tử bây giờ đánh trận, nhưng căn cơ của Thái tử chẳng khác Vạn Tuyên Đế là bao, ai dám tin Thái tử thực sự trận lập công?
Nếu chỉ tranh công của tướng sĩ, rút lui cố thủ ở hậu phương thì thôi. Chỉ sợ chỉ huy lung tung, lỡ mất thời cơ.
Vạn Tuyên Đế cũng hiểu rõ đức hạnh của Thái tử.
Việc nước việc nhà thể xem như trò đùa, Vạn Tuyên Đế xuất là con cháu hoàng tộc, một khi kế thừa ngai vàng, tuyệt đối thể để mất một tấc đất nào. Nếu trăm năm về cõi tiên tổ, ắt sẽ thế nhân nguyền rủa.
Vị hoàng đế già nua khép hờ đôi mắt, : "Trong kinh chính sự bận rộn, Thái tử tự ý rời kinh. Dự Vương, ngươi trẫm đến biên cương đốc chiến."
"Nhất định đánh lui Ngõa Lạt, bảo vệ non sông."
Bùi Thuyên: "Thần tuân chỉ."
Bá quan trong triều rốt cuộc cũng trút gánh nặng trong lòng. Chỉ còn Thái tử mặt mày tái mét, gì chính sự trọng đại nào!
Tin tức triều đình sắp xuất binh nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành. Cứ vài năm, Ngõa Lạt xâm phạm Đại Thịnh, may nhờ Nguyên gia trấn giữ biên cương, hai mươi năm qua vẫn xem là thái bình.
Đương nhiên, mỗi trận chiến đều chết.
Trong đám Cấm vệ quân, Vương Khiếu : "Đường của tử trận ở biên cương năm năm , khi đó Nguyên gia quân kịp thời đánh đuổi bọn súc sinh , nhưng chúng vẫn kịp thiêu rụi nửa tòa thành của chúng !"
Tiết Hạo cảm thấy chán nản: "Giá như thể biên cương thì mấy."
Ở một nơi khác, Kinh Kỳ tam vệ tuy bảo vệ kinh thành, đề phòng bất trắc, nhưng khi chiến sự sẽ điều động binh sĩ cùng tiền tuyến, hiện tại Binh bộ Chủ sự đang ghi chép danh sách.
Binh lính chen chúc ghi danh, Trương Đại Tráng dùng nắm đ.ấ.m đẩy lùi một , chen lên phía : "Mau ghi tên !"
Ngoài Binh bộ và các quân doanh phản ứng tương đối lớn, các gia đình công hầu tin nhiều cảm xúc chân thực, kinh thành cách Tây Bắc còn một xa.
Mãi đến khi tin Dự Vương sẽ thống lĩnh quân đội, các nhà mới kinh ngạc.
Đóng cửa chuyện riêng, Phùng phu nhân khỏi lo lắng: "Nguy hiểm như , Vương gia cứ nhất định . Nếu xảy chuyện gì, Bình An đây?"
Tiết Hãn : "Vương gia hồng phúc tề thiên, chắc chắn sẽ . Hơn nữa, nếu tình huống nhất, chúng ở đây sẽ bỏ mặc Bình An."
Phùng phu nhân thở phào nhẹ nhõm: "Cũng đúng, chỉ lo lắng quá mà thôi."
...
Trong Dự Vương phủ.
Sau khi bãi triều, tin tức truyền về phủ cả khi Bùi Thuyên trở về. Lúc Bùi Thuyên về đến Dự Vương phủ, Thải Chi, Phục Cẩm và những khác thu dọn xong xiêm y, vật dụng của Vương gia.
Đánh trận vốn chẳng chuyện lành gì, những khả năng nhất đều thể gây nguy hiểm đến Bình An. Thải Chi tâm trạng nặng nề, nhét một xấp tất hành lý.
Đột nhiên, Bình An bên cạnh quan sát, dịu dàng gọi nàng: "Thải Chi."
Thải Chi: "Vâng?"
Bình An chỉ hành lý: "Tất là của ."
Thải Chi hồn, vội vàng chọn trong đống tất, quả nhiên một đôi giống. Đó là tất của Bình An. Tất chân lẫn lộn là do Vương gia thường xuyên vứt quần áo lung tung, lẫn lộn cả .
Nghĩ đến cảnh tượng đó, Thải Chi khỏi đỏ mặt: "May mà nương nương nhắc nhở."
Bình An đôi tất, cuối cùng cũng nhớ điều gì đó, nàng ngập ngừng dời ánh mắt .
Ôi chao, thể nghĩ .
Nàng dời mắt, liền thấy Bùi Thuyên ngoài cửa, hình như hồi lâu, trong ánh mắt ẩn chứa một nỗi u uẩn.
Hắn bước , Thải Chi khép nép lui khỏi phòng.
Bùi Thuyên đặt xuống một chiếc hộp dài và một quyển sách. Hắn xuống bên cạnh Bình An, : "Cùng đến biên cương."
Bình An do dự, : "Được."
Bùi Thuyên vuốt ve mép hộp, đợi một lát, Bình An quả nhiên hỏi: "Ở ?"
Đồng ý mới hỏi những điều khác, đó là một sự tín nhiệm lời.
Bùi Thuyên : "Nếu cưỡi ngựa ít nhất mất nửa tháng." Nếu gấp thì thời gian sẽ ngắn hơn. nếu Bình An cùng, thể cứ gấp mãi .
Bình An nhẩm tính trong lòng, : "Xa hơn cả Hoàn Nam."
Nàng dậy, Bùi Thuyên nắm lấy tay. Hắn ôm nàng lòng, thở trầm thấp: "Đi ?"
Bình An chớp mắt: "Thu dọn." Đi xa thu dọn hành lý.
Bùi Thuyên vội, khẽ vuốt ve gáy Bình An. Nơi lớp tóc tơ ngắn, sờ mềm mại.
Im lặng một lát, Bùi Thuyên : “Ta sắp trận, nàng điều gì chăng?”
Bình An nhúc nhích, nghiêng ngay ngắn. Nàng Bùi Thuyên một cách chăm chú và bình tĩnh.
Khi còn ở Hoàn Nam, đám trẻ con thường chơi trò đánh trận.
bây giờ nàng , trò bái đường của trẻ con giống với bái đường của lớn, đánh trận cũng trò chơi, hễ ai là vứt gậy bỏ chạy.
Đầu thôn một ông lão cụt một tay, là do đánh trận mà mất.
Bình An nắm lấy ngón tay Bùi Thuyên, nghịch một chút, nàng khẽ : "Bình bình an an."
Bùi Thuyên nắm chặt lấy tay nàng: "Đây là thỉnh cầu của nàng ?"
Bình An: "Thỉnh cầu?"
Bùi Thuyên: "Ý là bất luận thế nào, nàng đều mong bình an trở về."
Bình An nghiêng đầu, nhíu mày.
Nàng vốn là nhạy cảm và dịu dàng, giống như hôm qua khi Trương Đức Phúc và Chu thị rời , nàng sẽ ép buộc. Nàng từng cảm nhận sâu sắc về cái gọi là "thỉnh cầu".
Thậm chí đây thể là đầu tiên nàng thỉnh cầu, cho nên nàng đang suy nghĩ.
Lần đầu tiên sẽ dành cho . Hơi thở của Bùi Thuyên trở nên nhẹ nhàng hơn, ngay đó, Bình An cuối cùng cũng mở miệng: "Có... lẽ ?"
Theo ngữ điệu của nàng, trái tim Bùi Thuyên giống như cánh diều thả bay, bỗng chốc bay vút lên cao kéo giật trở .
Bùi Thuyên: "Đừng ' lẽ'."
Bình An ngoan ngoãn : " ."
Nói xong, để tăng thêm độ tin cậy cho lời của , nàng còn trịnh trọng gật đầu.
Từ đến nay, nàng luôn mong bình an, thương, đổ máu.
Có lẽ khi , "thỉnh cầu" nhen nhóm trong lòng nàng.
Ánh mắt Bùi Thuyên thoáng hiện ý , rút cuốn sách hộp , : "Lần chẳng sẽ dạy nàng sách ?"
Bình An cúi đầu bìa sách màu xanh lam, “Thiên Địa Âm Dương Giao Hoan Đại Lạc Phú”, nàng nhớ , đó là quyển truyện .
Đôi mắt nàng ánh lên vẻ trong trẻo, còn kịp mở sách, Bùi Thuyên ấn nhẹ lên ngón tay nàng, giọng hiếm khi dịu dàng đến : "Đã mở thì xem cho hết."
Bình An tự tin: "Có thể xem hết."
Lúc , mới để mặc Bình An mở sách. Từ trang đầu tiên, dòng đầu tiên, hai kề đầu sát , cùng .
Đến trang thứ ba, Bình An chậm rãi chớp mắt.
Thôi xong , giống truyện .
Nếu như về khác, Bình An từng cảm thấy gì , nhưng dần dà những con chữ hóa thành từng hình ảnh của nàng và .
Vành tai nàng nóng lên, len lén liếc Bùi Thuyên, chỉ thấy hàng mày đẽ của Bùi Thuyên mang vẻ lạnh lùng, mặt chút biểu cảm. Dường như những bộ phận, động tác trong sách đều là chuyện thường tình.
Nàng còn kịp thu ánh mắt, Bùi Thuyên : "Không hiểu ?"
Bình An do dự một chút, khẽ : "Hiểu."
Thực nàng hiểu hết nhưng nàng chợt thông minh nhanh trí phát hiện . Nếu hiểu, Vương gia nhất định sẽ tận tình chỉ dạy.
Bùi Thuyên ngẩng đầu, : "Vậy nàng giải thích cho , hiểu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiet-binh-an/chuong-76-thien-menh.html.]
Bình An: "..."
Rõ ràng đoán trong lời của Bùi Thuyên thường ẩn chứa cạm bẫy, tránh một cái, ngờ đầu rơi một cái bẫy khác.
Trong đôi mắt xinh của nàng, thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Bùi Thuyên xoa xoa đầu nàng, thực sự kìm hôn lên môi nàng, : "Không cần giải thích ngay, xem xong giải thích."
Nàng hứa với , sẽ xem hết cả cuốn sách.
Thế là lật sang trang thứ tư.
Đến đây, nội dung càng trở nên trần trụi, trực tiếp đập mắt, hai má Bình An ửng hồng. Nàng còn xem hết, ánh mắt lơ đãng, lật sang trang tiếp theo.
Thấy Bùi Thuyên gì, nàng tìm cách lười biếng, mỗi trang dừng một chút lật sang trang tiếp theo.
Chỉ là hiểu vì , dù xem hết nhưng mấy chữ vẫn nối thành hình ảnh.
Lúc Bình An vẫn hiểu, trí tưởng tượng của con phong phú càng mơ hồ càng khiến liên tưởng.
Cuối cùng, cũng "xem" xong cả cuốn sách.
Bình An chậm rãi gấp sách , đặt lên bàn.
Bùi Thuyên kiên nhẫn đỡ eo nàng dậy, tiện thể dùng mu bàn tay nắn nhẹ, truy hỏi: "Trong sách gì?"
Eo Bình An mềm nhũn, nửa dựa Bùi Thuyên.
Nàng liếc Bùi Thuyên, thêm một cái, hàng mi dài khẽ rung, đôi mắt sáng lấp lánh.
Bùi Thuyên: "Hửm?"
Giây tiếp theo, Bình An ngẩng đầu, "chụt" một tiếng, hôn lên đôi môi mỏng của Bùi Thuyên.
Nụ hôn kiểu triền miên, tiếng "chụt" thanh thúy ngọt ngào. Chỉ trong khoảnh khắc, ý đùa trong mắt Bùi Thuyên hóa thành ánh sáng lấp lánh như trời.
Hắn bóp chặt cằm nàng, giọng trầm khàn: "Là như ?"
Bình An: " ."
Yết hầu khẽ nhúc nhích, đôi môi lạnh lẽo ngậm lấy môi nàng, day dứt một lát, tách mở hàm răng, đầu lưỡi quấn quýt, mút lấy đầu lưỡi nàng.
Một lát , buông nàng , : "Là như ."
Đầu lưỡi Bình An tê dại, ngơ ngác gật đầu.
Bùi Thuyên mút lấy nước bọt nơi khóe môi nàng, : "Hôn như ."
Bình An đến gần , nàng áp môi lên môi . Lần tiếng hôn vang dội, chỉ là khi nàng áp môi lên, Bùi Thuyên nhúc nhích.
Hắn đang đợi nàng chủ động, nàng muộn màng nghĩ, thế nào đây.
Nàng suy nghĩ một lát, đầu lưỡi từ trong môi nàng dò xét, l.i.ế.m liếm môi Bùi Thuyên.
Hai luồng thở hòa quyện, trong nháy mắt trở nên nóng bỏng.
Bùi Thuyên ngậm lấy môi nàng, giọng đè nén thấp: ", lắm."
Bình An: "..."
Bùi Thuyên: "Sâu hơn một chút."
Bình An: "..."
Bùi Thuyên: "Đừng rụt ."
Trong tiếng động ái , nụ hôn kết thúc, sắc mặt Bình An nóng bừng.
Nàng sờ sờ n.g.ự.c , nơi đó dường như giấu một chiếc trống đập thình, thịch, thình thịch.
Càng lúc càng mạnh, càng lúc càng nhanh.
Bùi Thuyên cầm lấy chiếc hộp bàn, đó bế ngang nàng lên, đến bên giường, đặt nàng và chiếc hộp lên giường.
Lòng bàn tay Bình An vẫn còn cảm nhận nhịp tim của . Nghe thấy một tiếng "cạch", nàng ngẩng đầu, liền thấy chiếc hộp hóa bên trong đựng một bộ bút.
Từ lớn đến nhỏ, tổng cộng năm chiếc.
Trong mắt nàng vẻ nghi hoặc, Bùi Thuyên cầm lấy chiếc bút vẽ lớn nhất, thử lên mu bàn tay .
Hắn : "Bút vẽ xong , thể vẽ nàng."
Bình An dù chậm hiểu đến , cũng , cái "vẽ" là vẽ tranh.
Nàng vô thức lẩm bẩm: "Không vẽ, vẽ."
Bùi Thuyên khẽ dỗ dành: "Thật sự vẽ ? Lông thỏ đấy, mềm, thú vị."
Bình An dùng ngón tay cào cào giường, mới cắn môi: "Vậy thì, một chút thôi."
Bùi Thuyên cúi đầu, hôn lên môi nàng.
Hôn một hồi, xiêm y cởi từ lúc nào, Bình An nửa sấp giường, mái tóc đen nhánh của nàng vén về phía , để lộ tấm lưng trắng nõn như ngọc.
Chiếc bút vẽ mềm mại dọc theo lưng nàng xuống từng tấc từng tấc một, dừng ở eo nàng.
Eo nàng mềm nhũn, nàng cắn môi khẽ rên một tiếng.
Dừng một chút, cổ tay chuyển động, ngòi bút tiếp tục.
Bình An chợt mở to mắt, bắp chân nàng co rút, vô thức né tránh.
"Đừng trốn." Giọng Bùi Thuyên khàn, siết chặt ngón tay.
Nàng đầu , khuôn mặt đỏ như cánh hoa, dòng suối trong veo nơi đáy mắt dường như nhiệt độ bốc thành sương mù, tụ nơi khóe mắt, tạo thành một vệt đỏ, xinh động lòng .
Bùi Thuyên hôn lên đuôi mắt nàng, động tác tay càng thêm dịu dàng.
"Ngoan."
………
…
Bùi Thuyên vốn định vẽ nàng ngay lúc .
Nàng còn nhỏ, đối với mà , đây là ăn nhưng mới chỉ ăn một nửa, giày vò thỏa mãn.
ngày mai lên đường biên cương, cứ thế mà rời .
Hắn mở mắt, ánh mắt đen sâu thẳm, mặc sức khắc họa dáng vẻ của nàng.
Hắn đưa nàng đến biên cương.
Nếu là , cần hỏi ai, chỉ cần , sẽ như . Huống chi nàng cũng đồng ý, gì là ?
chiến trường hiểm ác khó lường, dù để nàng ở hậu phương, chỉ cần Ngõa Lạt dò la , khả năng chúng sẽ tay với nàng.
Không tự tin khả năng bảo vệ nàng, mà là thể chấp nhận bất kỳ rủi ro nào dù là nhỏ nhất.
Nàng mềm mại như , sẽ để nàng chịu bất cứ khổ sở nào.
Bùi Thuyên hôn lên vầng trán trơn bóng của nàng, đó khoác áo dậy, cầm lấy cây kéo bàn.
Đêm tân hôn, dùng cây kéo để cắt bỏ bấc nến rực rỡ. Hôm nay, cắt một lọn tóc của , cắt một lọn tóc của nàng.
Hắn quấn chặt hai lọn tóc , trong đôi mắt u ám cuối cùng cũng lộ một chút vui vẻ.
...
Ngày hôm , giờ Dần canh ba, lúc Bùi Thuyên thức dậy thì Bình An cũng tỉnh giấc.
Mặc dù gần tháng Tư nhưng rạng sáng vẫn lạnh. Bùi Thuyên nhận lấy xiêm y từ tay Thải Chi, từng món từng món mặc cho Bình An.
Mặc thành một quả cầu.
Bình An cử động tiện, chỉ thể vung vẩy cánh tay, tự cởi bớt một lớp áo, giống như chú chim nhỏ tắm sương đang cần mẫn chỉnh trang bộ lông vũ.
Đến cổng kinh thành, Vạn Tuyên Đế cổng thành.
Ông ngủ ngon giấc, bọng mắt trĩu xuống, già nua yếu ớt, giọng yếu ớt, những lời khích lệ tướng sĩ cổng thành.
Dù cũng là phát động phản công Ngõa Lạt, sĩ khí của nam nhi Đại Thịnh dâng cao.
Bùi Thuyên mặc một bộ lân giáp, chân ủng ngắn thích hợp cho hành quân, bên hông đeo một thanh trường kiếm, mày kiếm lạnh lùng, cánh tay khẽ duỗi. Vẻ thiếu niên dần thu , trở thành vẻ tuấn tôn quý của một nam nhân trưởng thành.
Bình An tiễn đến ngựa.
Trong ánh bình minh, tóc nàng cài một đóa hoa lụa đỏ thẫm, tôn lên nét mày dịu dàng của nàng. Nàng , đột nhiên gọi : "Vương gia."
Bùi Thuyên và nàng .
Bình An chậm rãi : "Đại triển thủ."
Bùi Thuyên khẽ véo má nàng: "Sẽ để nàng thất vọng."
Lên ngựa, tiến về phía . Hắn đầu , Bình An về phía vài bước. Nàng cài hoa, nàng cũng giống như đóa hoa, trong ánh sáng mờ ảo lặng lẽ bung nở.
Muôn hoa thế gian chẳng qua cũng chỉ là đỏ, cam, vàng, lục phiên , gì khác biệt.
Chỉ nàng là khác biệt.
Lý Kính cưỡi ngựa theo phía .
Trên đường , Bùi Thuyên đột nhiên hỏi: "Vừa , nàng mấy bước?"
Câu hỏi thật kỳ lạ, nhưng đây là yêu cầu của chủ tử, Lý Kính vốn là cẩn thận, suy nghĩ một chút, thành thật : "Bốn bước."
Bùi Thuyên khẽ : "Tốt." Nhiều hơn một bước so với khi nàng đuổi theo xe ngựa của Chu thị và Trương Đức Phúc.
...